Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Dòng tâm sự trước mùa Đông


Rồi một ngày đá cũng biết niềm đau
Những nỗi đau rất đời và rất thực
Hạnh phúc như thủy tinh, tình yêu là gió thoảng
Đá chợt buồn... đứng lặng ngàn năm


Rồi một ngày anh cũng xa em
Như cơn mưa vội vàng mùa hạ
Tàu lắm sân ga, đâu là bến đỗ?
Anh đi rồi... xa một tầm tay


Rồi một ngày... em ru giấc nồng say
Trong nuớc mắt, trong nhạt nhòa quên rồi nhớ
Anh đứng đó, lặng nhìn em bỡ ngỡ
Chiều mưa buồn, mình em bước bơ vơ... ! 

Xa nhau rồi có buồn lắm không anh ?
Thu lại tàn cho mua đông lại tới
Em quay lưng mà lòng thì bối rối
Rồi chạnh lòng em chợt hỏi tại sao 


Đông về rồi không có nắng lên cao
Ta đã xa nhau hai mùa lá rụng
Em không hiểu mình sai hay đúng
Chỉ biết rằng vẫn khắc khoải mùa đông


Xa nhau rồi anh có buồn lắm không?
Có trăn trở khi heo may lại tới
Em bảo rằng mùa đông thay áo mới
Nghe xôn xao đến cả một góc trời


Đông về rồi em lại nhớ chơi vơi
Tìm chút bình yên trong chiều tím biếc
Thao thức hoài một nỗi niềm nuối tiếc
Anh có nghe lời tâm sự trước mùa đông ?

2 nhận xét:

QV nói...

Chú đọc bài thơ mà chưa hiểu lắm. Ai là tác giả bài này, VT?

Viên Thạch nói...

Bài thơ này hơi ấm ớ chú nhỉ !? Chẳng hiểu sao hôm ấy cháu lại post lên nữa. Cháu nghĩ nó giống tâm trạng của ai đó ! Mà tác giả cháu cũng nhớ là ai nữa...