Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Giấc mơ bất thường


        Chẳng hiểu sao dạo này hay ngủ mơ quá. Không bị mấy giấc mơ kiểu khủng bố là nhìn thấy ai đó lạ hoắc trong nhà hay ở cầu thang và biết chắc đó là ma nữa mà là những giấc mơ tưởng chừng không bao giờ mơ nổi!. Đêm qua mơ một giấc mơ rất lạ, một là anh xã biến thành Papa của mình, còn mình thì trong túi xách bỗng xuất hiện một tập tiền nửa USD nửa VND dày cộp trước khi đi du lịch! 


         

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Sức mạnh của ý chí


Khi tin rằng mình có thể làm được điều gì, thì chắc chắn bạn sẽ đạt được điều ấy.


Maxwell Maltz

Viết cho những phụ nữ biết làm bánh

Tôi tin chiếc bánh bỏ tiền mua ngoài hàng không thể mang lại nụ cười, hạnh phúc bằng chiếc bánh chính tay người phụ nữ bên cạnh chúng ta làm.
Thanh Hải
Dành tặng tất cả những người phụ nữ biết làm bánh. Và đặc biệt, dành tặng em.
Mình đã ăn qua hầu như tất cả các hàng bánh có số, có má trên đất Hà Nội như Paris Gâteaux, Tous les Jours, Bùi Công Trung, Nguyễn Sơn, Thu Hương, bánh ngọt khách sạn nổi tiếng Melia, Metropole, Hilton… Thôi thì, nhiều cũng không nhiều, nhưng ít thì cũng không hẳn. Bánh mình ăn qua cũng có bánh ngon, bánh dở, có chiếc bánh ăn rồi cứ muốn ăn thêm cái nữa, cái nữa… Nhưng cũng có bánh mua của một cửa hàng danh tiếng nào đó mình ăn một lần rồi sẽ không bao giờ ăn lại nữa.
Bánh ngon hay không ngon còn phụ thuộc phần lớn vào khẩu vị riêng của mỗi người, nhưng với mình, những chiếc bánh ngọt bỏ tiền mua ngoài hàng, dù có ngon lành và lung linh đến mấy cũng không thể bằng những chiếc bánh mà mẹ, chị, cô, bác, người yêu mình cặm cụi hàng giờ đồng hồ làm ra được. Những chiếc bánh có thể chưa đẹp, không lung linh và bắt mắt như những chiếc bánh lộng lẫy được bày trong tủ kính, khiến trẻ con, người lớn đi qua phải thèm thuồng ngoái nhìn, nhưng với mình, đó mới là những chiếc bánh ngon nhất! Và cũng bởi thế, mình yêu những người phụ nữ biết làm bánh…
cake1-1712-1395304276.jpg
Một người đàn ông, dù có đi khắp chân trời góc bể, ăn khắp các mỹ vị chốn nhân gian, chắc chắn sẽ chẳng thấy món sơn hào hải vị nào bằng chiếc bánh người yêu, người vợ, người mẹ mình làm mỗi sáng.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Chet toi roi


Khong biet bao nhieu lan tuyen bo hung hon voi con rang: khong bao gio cho con muon laptop de download game nua vi moi lan cho muon la sau do mot lan minh phai mat tien de cai lai may tinh do virut an thit het tai lieu minh de tren desktop chua kip cat di. Minh tu trach minh sao cu hay dong long trac an voi lu tieu yeu ham choi the khong biet? 

Tien trach ky hau trach nhan nen bao nhieu toi loi gio day minh deu phai nhan. 
- Ai bao noi roi lai khong giu loi, con cai nan ni i eo la lung lay?
- Ai bao cu tin la lan cho muon nay chac khong sao dau?
- Ai bao cu de tai lieu dang lam tren desktop cho tien?
- Ai bao co laptop lam gi?
- Ai bao nghi rang cho con choi cung la mot cach hoc?
- Ai bao it hieu biet ve cong nghe thong tin?
- Ai bao...

Nen gio moi phai viet chu khong co dau the nay. 
Laptop lai sap di vao benh vien roi. Mình chac cung phai di bac si chua benh ca ne thoi! 
Uoc gi cac con toi bien het thanh con gai?

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Cần ai đó


       Giờ, mình đang lu bù với việc. Mệt và buồn ngủ. Hôm cuối tuần gặp mặt báo chí, tự nhiên thấy sức nặng dồn thêm lên đôi vai. Muốn chia sẻ với ai đó hiểu mình, hiểu việc mà khó. Đành chỉ có thể vừa nghĩ vừa tin, vừa đi vừa vấp vậy thôi!

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Khúc tháng ba

  

                                      Hình như có cơn mưa nào lạc lối
                                      Chợt ào về làm ướt cả tháng Ba
                                      Thế rồi em vùng vằng đi rất vội
                                      Như chẳng hề biết Hạ vẫn còn xa.

                                      Ta vẫn biết trái tim mình nông nổi
                                      Trót nhớ mùa xưa, mùa ấy đã xa rồi
                                      Nào dám trách rằng em hay giận dỗi
                                      Thôi cũng đành, tình chỉ bấy nhiêu thôi. 



Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Chút tình xưa




                                    Vẫn con phố nhỏ, vẫn hàng cây
                                    Mười mấy năm rồi chẳng đổi thay
                                    Có làn mưa nhỏ như hò hẹn
                                    Để cho hoa tím chợt rơi đầy.

                                    Có kẻ lại dừng nơi quán cóc
                                    Bỗng nghe hoài niệm thoáng qua lòng
                                    Thương ôi cái thuở còn xanh tóc
                                    Gót nhỏ ai còn xuống phố không?


Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Chuyện vui ngày thầy thuốc


Bác sĩ nào không bị than phiền ?

    Nhân ngày Thầy thuốc, một địa phương nảy ra sáng kiến trao danh hiệu “thầy thuốc trong năm”. Nhưng dù đã kêu gọi lẫn ép buộc, chẳng y bác sĩ nào dám đứng ra nhận danh hiệu cao quý này. Một bác sĩ được nhiều đồng nghiệp đề cử nhất gãi đầu:
- Sau những lùm xùm vừa qua trong ngành chúng ta, tôi sợ đứng ra nhận danh hiệu này thì thiên hạ ném đá chết!

       Trước nguy cơ danh hiệu chưa trao đã chết yểu từ trứng nước, một y tá đứng lên thỏ thẻ:
       - Em thấy thế này, để chọn người xứng đáng với danh hiệu này mà không sợ bị dư luận ném đá, các bác cứ chọn ai chưa bao giờ nhận một cái phong bì nào!

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Lời dặn dò của cha dành cho con gái


Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.


Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của con. Vì thế, nếu sau này người con yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi con có thể đặt niềm tin, con cũng đừng bi lụy. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, con đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trong và yêu lấy cuộc sống hiện tại của con.

Chuyện mình là nhà báo


Không ít lần có người hỏi:
- Em là nhà báo à?
Chuyện này làm mình nhớ lần đi nhổ răng ở Viện Răng Hàm Mặt trên phố Tràng Thi. Lúc cầm cuốn sổ kèm hóa đơn đã nộp tiền vào phòng nhổ răng, thôi thì la liệt kín năm bẩy bàn bệnh nhân nằm há mồm cho bác sĩ soi soi, móc móc thì sợ quá, rụt rè hỏi:
- Em đi nhổ răng, cho em hỏi em nộp sổ cho ai ạ?
Một bác sĩ vẻ kha khá tuổi đang đứng cạnh một bàn nhổ ngước mắt lên nhìn mình vài giây rồi nói:
- Chị qua phòng bên cạnh này.

Ước mơ nối dài...



        Nghe nhạc bằng USB cắm vào TV. thật không đến nỗi tệ nhưng... có gì đó còn thiếu lắm! Tự nhiên hôm nọ nói ra cái cảm nhận về điều này rằng "Em nghe nói giờ công nghệ tiên tiến, có những loại loa gắn vào TV nghe hay lắm. Mà em cũng nghe nói có loại rất xinh, gọn, có thể để trên giá sách hay gắn lên tường như một vật trang trí, mà nhỏ chỉ như... một cái nắm đấm thôi!". Hehe.

        Chót lỡ mồm nói nắm tay thay vì là nắm đấm vì thực tình mình đã nhìn thấy cái loại mình thích là thế nào đâu? Toàn nghe nói. Mà cũng chẳng biết có loại loa nào nhỏ tí cho TV không nữa? Chẳng biết ngày nào thì mình được nghe nhạc bằng đôi loa bằng cái nắm đấm đây ?!

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Valentine của tôi


        Ngày này mọi người đang hồ hởi tươi vui đón mừng Lễ Tình Yêu với quà hoa và chocolate... thì mình lại nằm (hơi) bẹp ở nhà vì tự dưng xuất hiện một số triệu chứng mà theo nhận định của một đứa đồng môn rằng rất có thể là AIDS!

       Ngày này mình cũng có quà. Quà của mình chẳng phải hồng cũng chẳng phải phải chocolate mà là một thứ rất hay ho, một thứ mà mình nhắc đến trong một lần ước ao nào đó là làm sao để mỗi sáng thức dậy được nghe vang lên trong không gian căn nhà nhỏ bé những bài hát mình thích. Chẳng ngờ những lời nói thốt ra đó lại lọt vào tai, lắng vào tim của chàng trung niên tinh tế mà biết ý! Thế là, một chiếc USB 16G (chứ không phải USD 16K) chứa 1/3 dung lượng những ca khúc được trình bày bởi nhiều ca sĩ nổi tiếng đã được trao là minh chứng cho tình yêu! 

       Thôi thì, ai bảo tự mình cứ ước ao những thứ dễ tìm, dễ kiếm mà lại còn dễ dùng như vậy? Mình còn nhớ năm ngoái, mặc dù nhậu say chân đi vòng vèo vậy mà về nhà vẫn cầm trên tay một cuốn sách thắt nơ rất xinh, tặng xong cười tươi rồi chui vào giường ngủ mất. 

      Ngày Valentine thật đúng là muôn màu, đa dạng! 

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Thơ tình mùa Xuân




                          Tôi đi theo cơn mưa chuyển mùa
                           Lạc xuống vườn em, vùng ngoại ô hoa cỏ
                           Bắt gặp nụ cười ngỡ ngàng chiều năm cũ
                           Để bâng khuâng, để nhớ, để đi tìm.

                           Có phải là tôi đa cảm hay không ?
                           Hoa nhiều quá, tôi tìm em chẳng nổi
                           Xuân rất gần, mà Đông thì rất vội
                           Trước vô tình, nỗi nhớ gửi về đâu ?

                           Đừng bắt tôi phải đợi đến mùa sau
                           Khi mong ước lại một lần gặp gỡ
                           Trước mùa Xuân, tất cả đều có thể
                           Câu thơ tình đang bén rễ vườn em...


Thơ Giang Tuấn Đạt

Nghèo đói là trường đại học tốt nhất


Ngày 28/9/1997, An Kim Bằng, học sinh lớp 12 trường Trung học số 1 của Thiên Tân (Trung Quốc) đã đoạt huy chương vàng cuộc thi Olympic Toán Quốc tế lần thứ 38 tại Argentina. Sau lưng An Kim Bằng và tấm huy chương Vàng làm cả Thiên Tân tự hào, là cả một câu chuyện về mẹ.


Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân tập tễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm, chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.
ankimbang3-3307-1379929742.jpg
An Kim Bằng - Huy chương vàng
Olympic Toán quốc tế (IMO) tại Argentina năm 97.

Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó. 

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Những quả táo sâu

Ông đã sống sót và có sức lực để tiếp tục hành trình của mình - nhờ những quả táo sâu.

tao-3414-1390276321.jpg
Mint
(Dịch từ Thesecretoflife)
Một người đàn ông bị lạc trong một khu rừng rậm đã mấy ngày. Ông vừa mệt mỏi đói khát, lại vừa mất phương hướng và bắt đầu kiệt sức. Trong lúc hoàn toàn tuyệt vọng ấy, ông nhìn thấy một cây táo ở đằng xa. Cố lê hết sức đến đó, ông nhặt ngay một quả táo rơi dưới gốc và cắn một miếng to.
Nhưng quả táo đầy sâu, cứ cắn một miếng là phát hiện quả táo bị sâu khiến ông phải nhả ra. Ông nhặt hết quả táo này đến quả táo khác, ông hái cả những quả còn trên cành nhưng tất cả đều bị sâu. Không còn sự lựa chọn nào khác, người đàn ông đành phải nhắm mắt lại và cắn thật nhanh, bởi vì nếu mở mắt ra, ông sẽ không dám ăn. Ông đã sống sót và có sức lực để tiếp tục hành trình của mình - nhờ những quả táo sâu.
Bạn thân mến, trong cuộc sống sẽ có những tình huống hay sự thật đôi khi quá khó khăn và nghiệt ngã để chấp nhận. Nhưng nếu chúng ta dám dũng cảm đối mặt để vượt qua, dù chỉ một lần - chúng ta sẽ trưởng thành hơn qua những nghịch cảnh, thử thách đó.