Sau một năm gặp mặt nhân kỷ niệm 20 năm ra trường của khoá 15 trường Luật tại Hà Nội, lại một lần gặp nữa bắt nguồn từ dư âm ấm áp của khoảng cách gần mà xa ấy, tại Sài Gòn - Long Hải. Giờ đây, nhìn lại, hai mươi năm đủ để cho những sinh viên Luật năm nào trở thành những bậc cha mẹ của một thế hệ giống như chính mình ngày ấy, nhưng đủ đầy hơn. Thời gian như xoá nhoà những con đường đã đi... để đến bên nhau hồn nhiên đầy lắng đọng. Có lẽ, mỗi sự lựa chọn dù đúng hay không khi bước chân vào đại học, thì vẫn thấy những ánh mắt đầy tự hào vì cái chất của dân trường Luật thấm đầy.
Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016
Sài Gòn ngày gặp bạn
Sau một năm gặp mặt nhân kỷ niệm 20 năm ra trường của khoá 15 trường Luật tại Hà Nội, lại một lần gặp nữa bắt nguồn từ dư âm ấm áp của khoảng cách gần mà xa ấy, tại Sài Gòn - Long Hải. Giờ đây, nhìn lại, hai mươi năm đủ để cho những sinh viên Luật năm nào trở thành những bậc cha mẹ của một thế hệ giống như chính mình ngày ấy, nhưng đủ đầy hơn. Thời gian như xoá nhoà những con đường đã đi... để đến bên nhau hồn nhiên đầy lắng đọng. Có lẽ, mỗi sự lựa chọn dù đúng hay không khi bước chân vào đại học, thì vẫn thấy những ánh mắt đầy tự hào vì cái chất của dân trường Luật thấm đầy.
Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016
Bài học quý giá từ Steve Jobs
Những lời cuối cùng của Steve Jobs - người sáng tạo ra Iphone Apple - chấn động cả thế giới.
"Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy phía sau của công việc tôi có rất ít niềm vui. Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hoá với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản nhưng tôi cảm thấy thật vô nghĩa trước tử thần, cái chết.
Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn. Ví dụ như là lịch sử tình yêu nhân loại, nghệ thuật, ước mơ tuổi thơ… Đừng làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi.
Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016
Mưa, vội và điều bất ngờ
Sáng, đang rất vội nhưng cũng kịp nhìn thấy phía trước ngược chiều một anh "sáng trưng" đang đi gần về hướng mình. Đường nhỏ, kệ, không hướng mắt vào anh ấy nữa không lại bảo vô duyên. Đúng đoạn giao nhau, mình đã hạ cái ô của mình xuống thấp hơn ô của anh ý, che bớt đi cái vội vã của một đứa đang lo muộn giờ thì ối zời:
- Hà!
Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016
Con gái là báu vật
Hôm nay, lướt Facebook thấy một bài viết của một ông bố xem con gái như báu vật của cuộc đời mình, và ông bố này đã soạn ra hẳn một danh sách dài ngoằng về tiêu chí tuyển bạn trai cho con gái. Đoạn status của ông bố có tên trên Facebook là Việt Hoàng đã nhận được 4,2 nghìn lượt like và gần 1 nghìn lượt chia sẻ chỉ sau vài ngày.
“Con gái tuyệt đối là báu vật của đời. Con gái tôi thì tuyệt đối là báu vật của tôi. Hehe, vì thế ngay từ bây giờ, tôi đã soạn ra một bộ tiêu chí để tuyển bạn giai cho nó sau này.
1. Những thằng lái xe ngu, húng chó, láo, ẩu sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe. Để test trình lái xe, tôi sẽ yêu cầu thằng cu bạn giai này chở đi mua "riệu". Nó đi nhanh không được, đi chậm không xong. Tuyệt đối phải bình tĩnh, điềm đạm, hợp lý, nhẹ nhàng. Phong độ đàn ông thể hiện qua việc điều khiển xe trên đường và vợ trên giường. Nó không đủ khả năng lái xe an toàn thì coi như vứt. Get out!
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016
Nhà có thích khách
Đêm về sáng, hoảng loạn trong cơn mơ bị bọn buôn người gồm hai thằng trông biết ngay là gấu mèo giam vào một căn nhà cũ kỹ nhưng ngay gần đường quốc lộ. Cùng nhóm bị khống chế còn 3 cô gái nữa cả trẻ cả không trẻ lắm nhưng nhận ra có cả cô cháu gái làm kiến trúc ở Sài Gòn. Thật đúng phải là mơ mới nhận ra trong hoàn cảnh như thế mình cũng thấy vô cùng lo sợ, quay cuồng trong suy nghĩ tìm cách nào để thoát ra ngoài được đây?
Hai thằng canh giữ cứ đi đi lại lại, cửa mở hé không khoá chắc để tiện hai thằng ấy ra vào. Có lẽ cảm nhận được mức độ bi đát nếu bị bán sang Trung Quốc nên mình liều lao vù ra cửa không quên ra hiệu cho cô cháu chạy cùng. May làm sao là mơ lần này không bị rơi vào cảnh chân cứ xoắn lại, chạy như không chạy mà lại chạy như thật với tốc độ chắc 20km/ giờ! May nữa thế nào nhà sát bên cạnh lại như đang có liên hoan gì kiểu như ăn hỏi nên khách rất đông, kê bàn đầy ra sân nên mình vừa chạy vừa kêu (không gào) và lao tọt vào trong nhà ấy. Vào tít trong cùng rồi vẫn run vì lại nghĩ lỡ hai thằng kia không sợ ai mà vào tận nơi bắt lại thì sao? Sợ quá, thành ra tỉnh giấc. Chưa kịp hoàn hồn và mừng vì chỉ là mơ thôi thì trong đêm tối chợt một tiếng kêu hãi hùng vang lên:
- CÓ THÍCH KHÁCH!
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016
Đi tìm sự hoàn mỹ
Một gia đình có 2 người con, khi 2 anh em này lớn lên, ông bố đã gọi 2 con lại và nói: “Các con đều đã lớn rồi, nên ra ngoài làm gì đó. Trong những dãy núi đằng kia có những viên ngọc được mệnh danh là ‘tuyệt thế mỹ ngọc’. Các con hãy đi tìm chúng, tìm không được thì đừng có về nhà.”
Nghe lời cha, hai anh em ngày hôm sau đã đi vào núi để tìm ngọc quý.
Người anh là một người rất coi trọng thực tế, đôi khi tìm ra những viên ngọc không được lành lặn, hoặc những viên ngọc có mầu sắc bình thường, thậm chí là những viên đá có chút đặc biệt, anh đều cất vào trong túi.
Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016
Chia tay chú Vũ Anh
Có người nói:
- Có buồn, có thương thì cũng một chút thôi để người ra đi được thanh thản, được siêu thoát mà đầu thai vào kiếp khác.
Mình cũng chẳng hiểu về giáo lý nhà Phật nên chỉ biết là, khi nghe tin ai đó mình quen và quý mến ra đi, thì cảm xúc chẳng thể biết lúc ấy là nhiều hay ít hay vừa cả. Buồn là buồn, thương là thương và suy nghĩ là suy nghĩ như bao người khác... Sao mà có thể tự kiểm soát nổi cảm xúc tiếc thương người ra đi có trong lòng lúc ấy?
Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016
Khúc Trương Chi
Có một ngày em đến tựa cơn mưa
Cho anh khát cái nắng mùa hạ cũ
Tuổi hai mươi nồng nàn như hơi thở
Bất chợt yêu, bất chợt cũng mùa hè.
Có một ngày em đến tựa giấc mơ
Với ánh mắt ru anh về dĩ vãng
Nửa vẫn đây, nửa đã là ảo ảnh
Khát khao ơi, em có thật trong đời?
Lại chuyện Côn Đảo
Không hề nghĩ đến Côn Đảo mình lại có được cảm giác bình yên và dễ chịu đến thế. Trước khi đi, cứ hình dung Côn Đảo là thị trấn với nhiều con phố ngoằn ngoèo, lên xuống, hai bên cỏ mọc ven rìa..., đêm xuống lạnh lẽo, âm u. Mình tìm đọc nhiều bài viết về Côn Đảo, hỏi về Côn Đảo qua hai người đã từng đến Côn Đảo trước đó là chú Hữu Thành (từng đi một mình) và cô bạn Thu Hà (đi cùng gia đình) nhưng tuyệt nhiên mình không hề nhận được lời khuyên nào nên thế này hay thế kia mà chỉ gỏn gọn những thông tin rằng:
- Côn Đảo bé tẹo ấy mà, đi tí là hết;
- Côn Đảo chẳng có gì ăn, chẳng có gì chơi;
- Đặc sản Côn Đảo là hạt bàng thôi;
- Hải sản ở Côn Đảo chẳng có gì đặc biệt, mà cũng đắt;
- Các đảo nhỏ quanh Côn Đảo rất đẹp;
- Đi viếng nghĩa trang Hàng Dương vào lúc 12 giờ đêm cũng thấy run...
Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016
Lan man cho những điều mơ ước
Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016
Nơi mình đã bước đi rất nhẹ
Buổi sáng đầu tiên đến Côn Đảo, trong thời gian gần trọn buổi sáng chờ đợi có phòng khách sạn mình đã một mình đi thăm gần hết những di tích nơi này. Âu có lẽ cũng là ai đó muốn mình như vậy.
Đây là trại Phú Hải. Bước vào sau cánh cổng, nhìn khuôn viên sạch sẽ, yên ắng mà không thể ngờ rằng bên trong những dãy nhà giam được gọi là "giảng đường" cho những người cách mạng, đã làm cho trái tim nhỏ bé của mình bàng hoàng, thắt lại.
Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016
Cố gắng để ngày mai lại viết
Gần hai tháng rồi, không viết gì, chuyện Côn Đảo vẫn dở dang chưa hết.
Gần hai tháng, chẳng xem tivi.
Gần hai tháng, chẳng đọc được mấy cuốn sách mua về, cứ chỏng chơ ra đấy.
Gần hai tháng, ù đầu lo con chuyện thi cử
Gần hai tháng, lo chuyện học hành, hồ sơ, giấy tờ, nhà cửa
Gần hai tháng, chẳng được cafe sáng một mình...
Thời gian...
Thương ai vất vả
Sợ cả những thứ mơ hồ...
Viết, liệu có cân bằng được lại?
Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016
Ước gì khi trước biển
Xe dừng hẳn tận trong sân khách sạn Thiên Tân, mình khá bất ngờ với nơi này vì không hề giống như đã nghĩ. Hơi một chút ngần ngại vì chủ ý ban đầu book phòng ở Saigon Con Dao resort để mong có một đêm ngủ ngon, nhưng đã đổi ý từ khi nạp thông tin của anh tài xế. Giá phòng bằng một nửa dự kiến ban đầu, nhưng có lẽ tiền dự tính chi trả cho một đêm trước khi đến đây giờ đã nghĩ sẽ giành được thêm cả cho việc khác, vì đã biết sẽ chẳng có thời gian nằm trong phòng nhiều nữa rồi. Biển đẹp thế, chỉ về khách sạn lúc không còn sức mà đi thôi.
Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016
Hiền hoà nơi sóng vỗ
Khi máy bay cất cánh rời sân bay Tân Sơn Nhất, phố phường xa dần trong tầm mắt, chỉ còn lại những vệt đường đại lộ xa dài tít tắp nối trung tâm tới ngoại thành. Từ cao nhìn xuống, những suy tư về cuộc sống bỗng trỗi dậy khi dõi theo những đoàn người xe đang di chuyển trên con đường lớn, nhỏ xíu như những đàn kiến nối đuôi nhau ngược xuôi trong sớm Sài Gòn. Thấy mình, thật nhỏ nhoi...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)