Cái chết luôn luôn bất ngờ. Thậm chí những người bệnh vô phương cứu chữa cũng hy vọng rằng họ không chết hôm nay. Có thể sau một tuần. Nhưng chính xác không phải bây giờ, không phải hôm nay.
Cái chết của cha tôi đã còn hơn cả bất ngờ. Ông ra đi ở tuổi 27 như một vài nhạc sĩ nổi tiếng từ “câu lạc bộ 27”. Ông còn trẻ, rất trẻ. Bố của tôi không là nhạc sĩ cũng không phải là người nổi tiếng. Ung thư không lựa chọn nạn nhân của mình. Ông ra đi khi tôi mới 8 tuổi – tôi đã đủ lớn để nhớ về ông suốt cả cuộc đời. Nếu ông chết sớm hơn ở tôi sẽ không có những ký ức về bố và tôi sẽ không cảm thấy đau đớn nhưng như vậy tôi đã không có bố. Nhưng tôi vẫn nhớ về ông bởi vì tôi đã có bố.