Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Chuyến xe buýt hôm nay


      Tối qua tra Google Map xem tuyến xe buýt từ Giảng Võ đến bến nào gần cơ quan mà trên phố Hai Bà Trưng hoặc Lý Thường Kiệt nhưng không có. Chi chít các xe qua các trạm trên phố Giảng Võ mà cứ đến Tôn Đức Thắng là lượn rẽ Hà Đông hoặc qua Nguyễn Thái Học thì lại rẽ Hoàng Diệu đi Long Biên hoặc Lê Duẩn đi Giáp Bát, đến ghét! Xem tuyến Kim Mã thì thấy có xe 34 đi qua Hai Bà Trưng, trạm dừng ngay trước bệnh viện Việt Nam - Cu Ba, chuyến về cũng xe 34 ngược lại, tiện quá. Thế là hình thành kế hoạch đi xe buýt đến cơ quan vào những ngày cận Tết "nông nhàn" như thế này, sau giờ cao điểm có khi nhanh ngang bằng với đi xe máy.

       Tự thấy rất hợp lý vì nghĩ đến những ngày tháng không cần xe khi sống ở Singapore. Sáng sáng sẽ gọn gàng, khỏe khoắn cuốc bộ chừng 5-7 phút ra bến, 10-15 phút lắc lư trên xe buýt hoặc tàu điện ngầm, thêm 2-3 phút đi bộ nữa là đến nơi. Chiều về nữa thành gấp đôi sẽ thấy việc đi bộ 20 phút và lắc lư 20 - 30 phút mỗi ngày thay thể dục là tuyệt chiêu!. Thế là sáng nay thực hành buổi đi làm bằng xe buýt đầu tiên. Không ngờ gặp mấy chuyện hoa mắt tí ngất!

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Ngày đầu năm


        Ngày đầu tiên của năm mà bị hắt hơi tằng tằng. Chẳng hiểu hắt hơi kiểu gì mà to hơn mọi khi, vang hơn mọi khi, lại còn đau cả mũi nữa. Cứ  lăn tăn không hiểu có phải một tuần liền bị ho từ tận phế quản ho ra mà không ốm, giờ vi-rút đón năm mới lộn ngược lên khu trung ương đầu não gây hắt hơi vậy không? Mấy lần kêu thành tiếng "thế này thì chết mất thôi, đau mũi quá!" mà vẫn chưa thấy được yên, điên quá! 

Happy New Year


Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Sắp hết một năm


           Những ngày cuối năm, chẳng thấy cảm giác của nhanh hay chậm nữa. Mọi việc ngổn ngang cả ngoài lẫn trong tâm trí. Chẳng biết sắp xếp việc gì trước, việc gì sau, việc gì để dành đấy, hay việc gì vứt bỏ lại đằng sau?

          Tối qua, nhận được công văn của Viện kiểm sát tối cao về vụ án Vườn Mít, đoán trước là thể nào cũng trả lời thế rồi nên cũng chẳng thấy bận tâm. Có bận tâm chăng chỉ là họ biến mình từ bà thành ông, không thèm giải thích! Thêm nữa, lại còn trả lời ngắn gọn chứ không vừa dài vừa sai như trả lời các đại biểu Quốc hội trong kỳ họp vừa qua!  

          Nghĩ về một năm, có 5 điều mình đã liệt kê ra giấy:
                      1. Những người mình biết ơn
                      2. Những việc đã làm được
                      3. Những lỗi đã mắc phải
                      4. Những đóng góp đã làm
                      5. Những điều khiến mình vui
           Dù có thể hiện hay không thì mình cũng luôn nhớ, luôn gìn giữ trong tim những gì trong một năm đã đến, bởi đó là những điều đã thuộc về cuộc sống của chính mình, không bao giờ thay đổi được. 

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Chúc mừng ngày 22 - 12


        Hình ảnh đẹp nhất luôn thuộc về những người lính, đặc biệt là những người lính đã từng cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho giai đoạn cả đất nước còn gồng mình trong chiến tranh để giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Xin chúc cho tất cả những người lính tôi biết, tôi yêu, tôi quý một ngày truyền thống thật ý nghĩa nhân dịp kỷ niệm 70 năm Quân đội nhân dân Việt Nam hào hùng. Chúc cho các cô, chú, anh, chị Trỗi của tôi sẽ mãi là những bộ đội Cụ Hồ đầy khí phách, đẹp mãi như những bản hùng ca!




Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Dễ gì mà lấy được chồng quê


        Nàng là con gái Hà Nội, sống trong nhung lụa, an nhàn từ bé, còn hắn chỉ là một thằng trai nghèo, nhà quê, tỉnh lẻ, lên Hà Nội học đại học rồi ra trường ở lại đó làm thuê lập nghiệp. Ấy vậy mà nàng vẫn yêu hắn, và muốn lấy hắn làm chồng. Có lần hắn hỏi nàng:
      - Anh không mua được nhà ở Hà Nội thì sẽ phải về quê sống đấy! Em vẫn muốn làm vợ anh sao?
      - Quê có nét đẹp riêng của quê chứ. Hồi phổ thông, em đã mê mẩn bởi vẻ đẹp thanh bình của vùng nông thôn đồng bằng Bắc Bộ khi được học chùm thơ thu của cụ Nguyễn Khuyến đấy!



        Thấy nàng yêu phong cảnh nông thôn quá nên hắn quyết định mời nàng về quê hắn chơi, cũng coi như là giới thiệu nàng với gia đình hắn luôn. Nhà hắn khá đông người. Bố mẹ và các anh chị hắn thì hắn không ngại, vì họ rất thoải mái, dễ tính, nhưng hắn lo nhất là ông nội, bởi ông già rồi, cổ hủ, hay để ý, và khó tính, còn nàng thì lại tiểu thư, vô tư, quen được nuông chiều. Thế nên lúc tối, khi chỉ có hắn và nàng lúi húi dưới bếp dọn cơm, thấy nàng định đổ đi đĩa thịt thiu, hắn đã phải lập tức ngăn lại:
      - Đừng em, không được đổ.
      - Nhưng thịt này chắc cũng phải để mấy ngày rồi, sắp hỏng rồi! Không đổ đi
 thì còn ai ăn được nữa?
      - Ông nội ăn! Thịt để cả tuần ông vẫn ăn được, ông mà biết em đổ đi thì ông sẽ chửi cho!

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Chuyện lâu rồi mới kể


        Sáng nay đọc "thời sự" của chú Kiến Quốc trên facebook chợt nhớ đến "người nổi tiếng"  mình có lần định kể rồi quên. Lướt qua lúc nữa thì chẳng hiểu sao "người nổi tiếng" ấy hôm nay lại tự sướng post cái mặt "phúc hậu" đang cafe cà pháo mà mình bỗng bật cười, nên kể:

        Hôm ấy, theo lời mời giao lưu tại một quán cafe trên phố Văn Cao, mình theo sau một anh bạn luật sư cùng khóa. Vừa bước vào khuôn viên bên trong, anh bạn đã tìm thấy ngay một người đàn ông trông khá phong độ ở độ tuổi tiền bối và đon đả "chào thầy!". Mình cũng "chào thầy ạ!".
        Nụ cười nhẹ nhàng và phong thái lịch thiệp của thầy làm mình không hề lăn tăn gì về việc thầy có phải là thầy mình hay không mà bạn học của mình lại chào thầy nhiệt huyết thế. Khi mọi người đã đến kha khá, toàn luật sư và có đến hơn nửa số người có mặt chào thầy. Mình tự nhiên hỏi ngu cực:
      - Ơ. Thế thầy...

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Nhớ trường, nhớ bạn


Nhớ ngày mới ra trường, đạp xe chở Bích Thuận đi phỏng vấn làm PG cho hãng thuốc lá Fine của Pháp. Mình ngồi ngoài hành lang chờ, anh chàng phỏng vấn người Pháp đi qua nhìn thấy mình hỏi bằng tiếng Pháp, cô phiên dịch đi bên cạnh dịch lại cho mình nghe:
- Bạn có dự tuyển không?
Mình trả lời:
- Không, tôi đưa bạn đến.
Anh chàng tiếp:
- Tại sao bạn không dự tuyển nhỉ?
Mình chưa từng nghĩ sẽ đi làm tiếp thị, nhưng cũng chẳng hiểu sao cuối cùng thì mình cũng ngồi vào bàn phỏng vấn. Câu cuối cùng của anh chàng Pháp là:
- Bạn có nghĩ là bạn đẹp không?

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Về hội trường


       Thầy hiệu trưởng có lời phát biểu hơi bị dài dòng! Báo cáo với các cựu sinh viên khóa 15 về tình hình loằng toằng ngoằng mà hết những 45 phút mới đi vào hồi kết thúc. Giá mà thầy ngắn gọn rồi hát một bài chúc mừng ngày hội trường có lẽ vui hơn! 
       Thầy Thìn - "cảnh sát" chuyên "săn bắt lỗi" - ám ảnh tất cả sinh viên ngoại lẫn nội trú đứng lên chào sau lời giới thiệu làm mấy đứa ngồi cạnh nhau nhắc kỷ niệm về thầy mà cười chảy cả nước mắt. Đại diện lớp Luật kinh tế trên bục sân khấu nhắc về kỷ niệm thầy soát vé học sinh ngoại trú mỗi lần lên xe buýt từ trường ở Quán Gánh về Hà Nội các buổi chiều nhưng đứa nào lên trước lại tuồn vé xuống cho đứa lên sau, thầy chỉ có thắng trên thế thua! Ở dưới thì nhắc kỷ niệm thầy đi "lùa" học sinh trốn học ở lại ký túc xá, chỉ mặt đọc tên chẳng chệch đứa nào! 

Lớp Luật Tư pháp 15A

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Nhớ ngày làm giám thị


      Mấy tuần nay các thành viên khoá 15 trường Luật nhộn nhịp cho công tác chuẩn bị đón mừng ngày lễ kỷ niệm 35 năm thành lập trường. Nhà trường giành hẳn một buổi sáng để đón tiếp khoá 15, bạn bè từ khắp nơi hẹn ngày gặp mặt tại Hà Nội. Ai cũng vui, cũng hào hứng với những câu chuyện từ hai mươi mấy năm về trước, về thời mới trở thành những tân sinh viên Luật, về ngôi trường tận Quán Gánh, Hà Tây...

     Bao năm trôi qua, mọi thứ tràn về trong nỗi nhớ. Những hình ảnh, những câu chuyện cũ cứ dồn dập ùa về. Sáng nay, đọc câu truyện "Nhớ..." trên Blog của Giang Tuấn Đạt về kỷ niệm của hè năm 1994, khi một số sinh viên khoá 15 phải tăng cường đi trông thi vì tự nhiên trường Luật năm đó sốt lên sình sịch, sinh viên đăng ký vào như một trường đại học hot nhất của năm. Giang Đạt đã giữ một kỷ niệm về một cô thí sinh áo xanh có số báo danh "đi đều bước" thật đẹp đẽ, bỗng làm mình nhớ đến cảm xúc của mình về mùa thi năm ấy, cũng thấy nhớ đến nao lòng...


Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Hiền và Hà

 
       Gặp lại nhau sau mười mấy năm hai chị em người nào cũng đắm mình vào cái thế giới mà khái niệm vui gọi là "toilet, người ngoài muốn vào còn người trong thì muốn ra!". Tìm lại nhau cũng chẳng phải do giữ được sợi dây liên lạc mà tìm được nhau qua facebook, qua những người bạn cũ rích zắc từ tận thuở nào.

      Dù có nói với nhau về những kỷ niệm tuổi thơ muốn trào nước mắt, muốn trở về ngày là những cô học trò ngoan, xuất thân từ những lớp Văn của trường chuyên năm cũ... vẫn không đủ... nên hẹn gặp nhau.


Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Bộ thể thao mới của con


      Lúc chiều, Tôm mặt mày vui sướng đến ngượng ngùng khi xách về bộ quần áo thể thao mới đúng ý. Đến tuổi lớn rồi nên Tôm được tự đạp xe ra cửa hàng chọn mua theo ý mình. Nhìn vẻ hạnh phúc ngời lên ánh mắt con mà cảm giác về lần đầu tiên mình được tự đi may áo mới ùa về, thấy tuổi thơ nào cũng thật là trong sáng...


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Số đẹp

Hôm nay số lượt xem trên Blog đến con số 55555 rất đẹp mắt. Vui vui.



Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Quà tặng ngày 20 - 10


        Hôm nay, Tôm về mang theo về giấy khen của trường cùng một học bổng 2.500.000 đồng cho khóa học tiếng Anh của Cleverlearn Vietnam giành cho học sinh đội tuyển, nhưng không nói gì. Có lẽ do mẹ chẳng mấy suýt xoa chuyện phần thưởng nên Tôm hay quên. Mẹ thì không quên, đây là lần thứ 3 Tôm rinh học bổng kiểu này rồi, lần đầu vào năm 2010 Tôm được hưởng trọn khóa học trị giá gần 8 triệu của Brishtish Council, lần 2 là 70% khóa học tại Language Link nhưng không sử dụng, năm nay thêm học bổng của Cleverlearn Vietnam này. Nhà trường trao giải chắc để tăng tốc cho kỳ thi sắp tới đây?
        Lúc đang ăn trưa Ốc nói:
      - Sáng nay anh Tôm lên nhận giải Ba trước toàn trường. Có cả thưởng tiền!

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Chợt tỉnh


Tự nhiên nhận ra mình bị rối loạn thời gian!

Mấy hôm nay tự thấy bất ổn vì không hiểu sao mọi suy nghĩ của mình hoàn toàn không chỉ đạo được hành vi. Lãng phí thời gian một cách vô ích khi việc cần làm thì không làm, việc nghĩ không nên làm thì cứ sa đà vào đấy. Chết thật. Rối loạn tiêu hoá thì chữa được, chứ rồi loạn kiểu này chắc mình bị hâm mất thôi!



Blog cũng bị lãng quên trong khi thực sự nghĩ mình sẽ chăm chỉ hơn, sẽ ngẫu hứng nhiều hơn, kể chuyện hàng ngày để nhận về cảm giác sung sướng khi thấy dòng số lượt xem trang tăng nhanh mỗi lần post bài. Vậy mà, một ngày trôi qua nhìn lại toàn thấy những suy nghĩ lộn xộn, nghĩ ngày mai, ngày mai... giật mình thấy như chẳng phải là mình nữa.