Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Tiểu yêu phớt bố già


Xem lại ảnh chụp khi cả nhà đi chơi thấy nhiều ảnh đẹp nhưng nhiều ảnh cứ như "chuyện ba người !". Nhớ lúc còn bé thì cứ xoắn lấy bố, vậy mà mới lớn lên một tí thì bố chỉ là... cái đuôi ! 






Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Câu chuyện buồn chiều mưa


                                    Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
                                    Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
                                    Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
                                    Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

                                    Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
                                    Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
                                    Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
                                    Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.


Gửi...


                               Dù chỉ là một thoáng hanh hao
                               Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
                               Để rồi thấy lại như người mắc nợ
                               Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.

                               Dường như là thi thoảng trong đêm
                               Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
                               Dù vẫn biết đó là điều vô lý
                               Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.



Heo may


Nghe tin bên ấy heo may
Cũng se se lạnh bên này đó em.

Nhủ lòng chắc chẳng phải duyên
Chẳng qua chỉ chút ngẫu nhiên của giời.

Ván kia đã đóng thuyền rồi
Mùa ơi đừng dụ ta ngồi gỡ ra…


Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Đồng chí là rất quý


        Chuẩn bị đi chơi một mình trước hàng 2-3 tháng, vậy mà gặp một "đồng chí" mình thổ lộ thế là tan nát kế hoạch ! Đồng chí nói cũng muốn đi một mình thì làm sao không động viên cho được, thế là 2 đồng chí một mình thành hai mình hẹn gặp nhau tại Đà Nẵng. Cứ cùng chí hướng là "đầu súng trăng treo" thế đấy !

    
       Book chuyến bay lúc 8:05 phút ngày 20-10, sát đến hôm đi rồi Vietnamairlines lại báo toàn bộ chuyến bay đổi giờ thành 6:35 phút, điên quá. Thế là phải lọ mọ dậy từ 4 giờ để 4:30 ra khỏi nhà, trời còn tối mò. Đã gọi taxi Mai Linh chờ vậy nên cứ thế là lên đường thôi, mọi thứ gọn gàng trong một balo, khoác trên vai là không sợ quên gì cả, giá một chiều Hanoi - Noibai là 230.000 đồng, ra đến nơi "tip" cho lái xe tờ 10.000 lấy may sáng sớm, đồng chí tươi cười cảm ơn.

        Nhìn đồng hồ mới 5:15, thì ra lái xe đi nhanh quá, có hơn 30 phút đã đến nơi, thế là làm thủ tục rồi nghĩ sẽ lên tầng 4 ăn sáng cafe dù đã hẹn ăn sáng ở Đà Nẵng. Còn hơn 1 tiếng mới bay, chẳng lẽ lại đi loăng quăng ? giá mà sân bay Nội Bài nó to bằng sân bay Singapore thì mình cũng loăng quăng thật, nhưng đây thì chỉ kiếm chỗ ngồi là yên thôi. Thế là vào thang máy, lên khu dịch vụ, không có một ma nào cả từ nhân viên cho đến khách hàng, vắng teo. Làm kiểu ảnh rồi ngồi vào ghế chỗ mọi khi mỗi lần đi vẫn hay ngồi thì được một chị dọn dẹp nói là phải chờ đến 6:00 mới có người phục vụ, thế thì đi xuống check in vào trong phòng chờ lên máy bay (departure loung) vậy.

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Niềm tin và những điều ngộ ra


Chiều hôm thứ Sáu tuần trước, đi làm về, đang ngóng con vì đến giờ về không thấy. Hàng ngày con vẫn xin ở lại trường 30 phút để chơi bóng rổ, nhà gần nên 6 giờ sẽ có mặt ở nhà. Đang sốt ruột thì nhận được điện thoại con gọi về, nói con chờ lấy quả bóng bị bay xuống hồ Giảng Võ, sợ quá dặn vội con không được tìm cách gì hết, đợi mẹ ra rồi tính. Con nói không cần nhưng rồi cũng nói lại "Mẹ ra cũng được". Đặt vội nồi cơm rồi chạy đi ngay.


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Những người con của Đại tướng


           Những ngày qua, báo chí viết nhiều về Đại tướng, viết nhiều về những tình cảm sâu nặng mà các tầng lớp nhân dân dành cho ông. Song ít ai để ý đến đức tính đáng trân trọng ở các con ông. Đó là cách ứng xử của các con ông với nhân dân. Suốt từ chiều ngày 6/10 cho đến hết ngày 13/10 vậy là một tuần các anh chị đã đứng đó, hầu như không ngủ để đáp lễ hàng chục vạn người dân vào viếng Đại tướng.

          “Hổ phụ sinh hổ tử” Đấy là câu thành ngữ mà người đời dùng để ca ngợi những gia đình mà cha con đều thành danh. Phần nào nó nghiêng về khen ngợi, khích lệ hậu duệ nhiều hơn. Bấy lâu nay, chắc là với tính khiêm nhường của mình nên ít ai biết tới các “hổ tử” cũng như các "ái nữ" của Đại Tướng. Nhưng chỉ với một cử chỉ đó thôi đã thấy các anh, các chị đã không làm hổ danh Người.

          Bắt đầu từ đêm đầu tiên Đại tướng qua đời, nhiều người dân thủ đô đã đến đứng suốt đêm trước ngôi nhà 30 Hoàng Diệu, nơi ở của Đại tướng. Trái tim nhạy cảm của những đứa con của ông đã nhận thấy đó là tín hiệu mà họ phải đáp lại. Ngay hôm sau họ đã quyết định mở rộng cánh cửa nhà mình để những ai yêu thương Người đều có thể đến gần linh hồn Người. Rồi tự nhiên như thế, không cần một dòng thông báo trên báo chí nhưng ai cũng biết, khắp nơi dân chúng đổ về lặng lẽ nối nhau, tay cầm hoa vào viếng Đại tướng. Kể từ hôm đó, những đứa con, những đứa cháu của Người trong trang phục màu đen đứng lặng chứng kiến tấm lòng thơm thảo của những người bình dân với cha mình.

          


Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Ngủ quên thật không nên


           Mấy hôm rồi đều làm việc đến gần 2 giờ sáng mới dừng, sáng nay có hiện tượng thiếu ngủ, mắt sưng, đỏ, cồm cộm rất khó chịu.

           8 giờ 40 phút, cuống cuồng bật dậy vì giấc ngủ thêm sau khi thức giấc lúc 6:30 để gọi con trai dậy đi học. Lúc đó mắt nhắm mắt mở pha một cốc milo nóng giục con uống rồi đi, đưa thêm tiền để con đến trường mua bánh mỳ ăn cho đỡ đói. May mà con trai quen nếp ăn ở nhà, không cầu kỳ nên lỡ bữa đến trường ăn gì cũng được nên mình cũng phần nào yên tâm, đỡ áy náy. Con đi rồi, chẳng nhớ nổi đã đi vào giường ngủ tiếp từ lúc nào, choàng tỉnh dậy thì đã thôi rồi...


Nơi ôm ấp giấc ngủ ngàn thu của Người


(Kienthuc.net.vn) - Với Đại tướng, quê hương ruột rà không chỉ là làng Tuy Lộc, huyện Lệ Thủy. Nếu như Lệ Thủy có vinh dự là nơi sinh thành Đại tướng thì huyện Quảng Trạch là nơi ôm ấp giấc ngủ ngàn thu của Người.



Khi biết thông tin Đại tướng Võ Nguyên Giáp sẽ được an táng tại khu vực Vũng Chùa - Đảo Yến (huyện Quảng Trạch, Quảng Bình), nhiều người dân Quảng Bình đã vô cùng xúc động và ngưỡng mộ Đại tướng.
Nhà văn Nguyễn Quang Vinh chia sẻ trên trang cá nhân của mình. Ông nói, lúc đầu ông cũng ngỡ ngàng không hiểu vì sao gia đình của Đại tướng không chọn làng quê của Người để an táng, mà lại chọn Vũng Chùa - Đảo Yến thuộc xã Quảng Đông, huyện Quảng Trạch (huyện của ông).

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Dẫu rằng trời xanh...


DẪU  RẰNG  TRỜI  XANH  BIẾT  LÀ  MÃI  MÃI
MÀ  SAO  NGHE  NHÓI  Ở  TRONG  TIM...

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Những lời khuyên hữu ích (ST)


Bài này dành cho những ai trên 60 tuổi và còn khỏe mạnh

Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).

Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 10 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Người chủ trang viên và gã ăn mày


       Ngươi thấy đấy, không phải dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ ?

Mint
(Dịch từ Literg)

         Một người ăn mày tội nghiệp cụt một cánh tay đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Nhìn tay áo trống trải đung đưa của người đàn ông, người nào cũng đều khẳng khái bố thí cho. Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày:
    
     - Ngươi giúp ta chuyển đống gạch này ra nhà sau đi.
        Người ăn mày giận dữ nói:
     - Tôi chỉ có một tay, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không muốn cho thì thôi vậy, cần chi phải trêu ghẹo người khác?
        Vị chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống bắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ dùng một tay để chuyển, sau đó bà nói:
      - Ngươi thấy đấy, không phải dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ ?

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Khi con trở về

         
       Tự nhiên đợt này lười quá. Nhiều việc đan xen tạo nên cảm giác không tập trung vào học, viết lách hay thư giãn gì cả. Lịch học một tuần 4 buổi thì nghỉ mất một buổi rồi. Hôm qua đi họp phụ huynh có mấy việc buồn cười, buồn mà cười ý. Thôi, kệ. Cứ phải tự động viên mình và hy vọng vậy, ai thương mình và thương con mình bằng mình đây ! Nghĩ đến việc gì trong tương lai để cả nhà cùng vui vậy.

        Sáng nay đến cơ quan, vác theo một đống sách vở để tự học bù bài hôm nghỉ, cũng chỉ học được vài chữ. Nghe lại bài hát tiếng Anh "When You Come Home" học hôm tuần trước bỗng như thấy hình ảnh tương lai của mình... 

Ngày con còn bé, 
... bạn bè cười khi con ngã đau, mẹ nói với con qua điện thoại "Mẹ xin lỗi, con trai. Con thật là dũng cảm" và cười khi nói... khi con về nhà, dù có bao xa, chạy qua cửa vào trong vòng tay mẹ, đó là nơi con được yêu, được thuộc về... mẹ ở đây khi con trở về ...

Khi con trưởng thành,
...Vẫy tay chào mẹ lên máy bay, vì công việc đầu tiên ở một thành phố lớn, con tìm thấy bức thư Mẹ dấu trong túi áo khoác, thư viết rằng "Mẹ rất nhớ con, Mẹ luôn ở đây chờ đợi con trở về... dù có xa bao nhiêu, khi con trở về, bước qua cửa và trong vòng tay mẹ, nơi đó là tình yêu, là nơi con thuộc về ..."

Khi con trở về,
.... bác sĩ nói "Tôi nghĩ bây giờ bà không thể nghe bạn nói, bà đang hấp hối. Tốt nhất là bạn nên rời khỏi đây"... Con đã thì thầm khi bước đi "Mẹ ơi, con yêu mẹ"...  Nơi cánh cửa con đã dừng lại vì bỗng nghe Mẹ nói "Con trai, mẹ yêu con, nhưng họ đang gọi Mẹ đi rồi. Hãy hứa với mẹ trước khi mẹ đi ... Khi con trở về... dù có xa bao nhiêu, hãy chạy đến và trong vòng tay mẹ... Mẹ sẽ ở đây khi con trở về..."


Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Trống vắng




Chỉ còn là một chiều thu rất xanh
Những nụ hoa trong bình vừa hé nở
Chỉ còn là nỗi lặng im đáng sợ
Giữa bốn bức tường trắng xoá đến vô tâm.

Chỉ còn là một nỗi nhớ không tên
Về một giấc mơ đã chìm vào xa thẳm
Về một tình yêu đã tan vào trong nắng
Vẫn hương vị ngọt ngào mà trống trải vòng tay.