Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Muộn và Dại


MUỘN
Thái Thăng Long
Thế là muộn em chẳng còn đợi nữa
Đời xóa đi những kỷ niệm ấy rồi
Anh tiếc mãi
Lỡ lầm như tầm gửi
Buồn mênh mông
Nuốt hận với đời

Thế là muộn
Em chẳng còn đợi nữa
Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia
Vầng trăng sáng
Thành vầng trăng ám ảnh
Đêm hoang sơ cô độc ngày hè...

Thế là muộn
Vòng quay không dừng lại
Con chim non vỗ cánh bay đi
Ngơ ngác chiều côi cút ấy
Ngơ ngác cỏ hoa
Ngơ ngác mùa về


Thế là muộn em không còn đợi nữa
Để chia nửa vầng trăng ấy cho anh
Đề chia nửa âm ngữ bài hát giở
Để chia nửa tình yêu
Giống viên sỏi góc vườn.

Thế là muộn
Chỉ còn những câu thơ như lửa cháy
Đôi mắt ai u uẩn với đời...

Thế là muộn
Thời gian không đổi
Ta ngược chiều
Như Từ ngữ đấy thôi



Lời bài hát của NS.Phú Quang

MUỘN

Thế là muộn em không còn chờ nữa
Ðời xóa đi kỷ niệm ấy rồi
Anh tiếc mãi lỡ lầm như tầm gửi
Buồn mênh mông nuốt hận với đời

Thế là muộn em không còn đợi nữa
Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia
Vầng trăng ấy thành vầng trăng ám ảnh
Ðêm hoang sơ cô độc ngày hè

Thế là muộn vòng quay không trở lại
Con chim non vỗ cánh bay đi
Ngơ ngác chiều côi cút ấy
Ngơ ngác cỏ hoa ngơ ngác ngày về

Thế là muộn em không còn đợi nữa
Ðể chia vầng trăng chia những yêu thương
Thế là muộn em không còn đợi nữa
Anh trở về trong câu hát ngu ngơ



Thêm:
Tác giả: Nhà thơ Thái Thăng Long tên thật là Thái Gia Trí, ông sinh năm 1950 tại Hà Nội
Ông là một nhà thơ của Hà Nội, yêu Hà Nội nên ông đã đặt bút danh cho mình là Thái Thăng Long từ lúc bắt đầu làm thơ như để thể hiện tình yêu của mình với Hà Nội vậy. Ông là bạn của NS Phú Quang và là người có nhiều tác phẩm được NS Phú Quang phổ nhạc nhất cho tới thời điểm này.



DẠI
Giang Tuấn Đạt

Thế là dại - em không còn đọc nữa
Và xóa đi những bình loạn (luận) đó rồi
Anh tiếc mãi, nghĩ mình đừng nông nổi
Thì bây giờ chắc hẳn vẫn đang vui.

Thế là dại - em không còn post nữa
Hi vọng nào bỗng hóa khói mây kia
Câu chữ ấy trong anh thành ám ảnh
Phút làm quen cũng là phút giã từ.

Thế là dại - thời gian không chờ đợi
Thêm một lần duyên số lại quay lưng
Anh vụng dại, thêm một lần đa cảm
Chợt hiểu em không phải để cho mình!

Thế là dại - lại một lần mắc nợ
Mà chắc gì em đã hiểu được cho
Thế là dại - biết lấy gì để trả
Anh chỉ còn vỏn vẹn nửa vần thơ...!!!

8 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Dại thì có thể nhưng nếu TG cho là muộn thì không hẳn đâu. Nếu biết bắt đầu thì ko bao giờ muộn cả.

Nặc danh nói...

Đúng! Không bao giờ muộn nếu biết bắt đầu!

Viên Thạch nói...

Chính vì chữ "nếu" kia mà biết bao nhân tài kẻ sĩ phải ôm hận với đơì.Than ôi!

QV nói...

Có thể thay "nếu" bằng "cứ", như vậy sẽ khỏi ôm hận.

Viên Thạch nói...

"Cứ biết bắt đầu thì không bao giờ muộn cả" ? Nghe hơi cheo chéo, chú QV ạ!!

QV nói...

Ý chú là "Cứ bắt đầu đi, không bao giờ muộn cả". Bớt chéo chưa? Mà đôi khi chéo lại có cái hay của ló!

QV nói...

Thế là khôn, em không còn đọc nữa,
Bởi đã ghi những bình luận trong đầu.
Anh đừng tiếc, đừng nghĩ mình nông nổi,
Đời vẫn vui, chứ đã sao đâu.

Thế là khôn, bởi em không post nữa,
Để khói mây kia chẳng thể che mờ.
Em nghĩ gì, chắc là anh cũng hiểu,
Dẫu mới quen, mình đã phải chia xa.

Thế là khôn – thời gian trôi vùn vụt.
Chẳng phải duyên, mình nấn ná mà chi?
Anh tinh tế, lại rất đàn ông nữa,
Nên tại sao? Anh hiểu quá còn gì!

Thế là khôn, chẳng ai còn mắc nợ,
Vậy là hơn, xin anh hãy hiểu cho.
Thế là khôn, hãy tìm nơi khác nhé,
Lo gì không tìm được nửa vần thơ?

Viên Thạch nói...

Bài này của chú QV chuẩn, phổ nhạc được đấy ạ!