Sáng nào cũng thế, chạy suốt những con phố từ nhà đến cơ quan là rực rỡ của màu hoa phượng đỏ, phố nào cũng có. Ngay khi bước chân ra khỏi nhà, bên góc đường cây phượng rợp lá xanh đã nở bung những chùm hoa đỏ cháy, khi đến phố Lý Thường Kiệt thì...
Mình vẫn thường chạy xe thật chậm trên con phố này để thưởng thức cảm giác được đi dưới những tán cây phượng vĩ đan xen vào nhau như một vòm mái che xanh mướt. Cảm giác nhẹ nhàng khi đi dưới những vệt nắng xuyên qua làn lá mỏng giúp cho con phố dịu đi sự chói chang, oi bức của nắng hè. Có lẽ không ở đâu có một con phố đẹp như phố Lý Thường Kiệt, Hà Nội, con phố vẫn được gọi là "phố Tây" như nhiều người vẫn nói. Cả một con phố dài, phượng đứng xếp hàng hai, dịu dàng mà kiêu sa... đang rực lên một màu hoa cháy bỏng...
Màu hoa phượng, gợi nhớ bao điều... nhớ gốc phượng già góc sân trường đại học. Nhớ những buổi chiều sâm sẩm tối, ngồi bó gối dưới gốc cây phượng nhìn ra hồ nước cạn, nỗi nhớ nhà khôn nguôi... Nhớ khi anh Hùng (đồng hương) cùng đỗ vào khóa ấy hỏi "lại nhớ nhà à?". Nhớ dãy nhà KTX sinh viên cấp 4 cửa sổ cái còn cái mất... nhớ những bông hoa cẩm chướng được cài trên song cửa sổ mỗi sáng thứ Hai bởi một bạn ngoại trú sau dịp cuối tuần trở lại trường gửi tặng... nhớ có đứa tầng trên chẳng may giường trúng vào chỗ giột những đêm mưa...
Nhớ những bài thơ sinh viên, chẳng hiểu sao giờ vẫn thuộc ?
Mình vẫn thường chạy xe thật chậm trên con phố này để thưởng thức cảm giác được đi dưới những tán cây phượng vĩ đan xen vào nhau như một vòm mái che xanh mướt. Cảm giác nhẹ nhàng khi đi dưới những vệt nắng xuyên qua làn lá mỏng giúp cho con phố dịu đi sự chói chang, oi bức của nắng hè. Có lẽ không ở đâu có một con phố đẹp như phố Lý Thường Kiệt, Hà Nội, con phố vẫn được gọi là "phố Tây" như nhiều người vẫn nói. Cả một con phố dài, phượng đứng xếp hàng hai, dịu dàng mà kiêu sa... đang rực lên một màu hoa cháy bỏng...
Màu hoa phượng, gợi nhớ bao điều... nhớ gốc phượng già góc sân trường đại học. Nhớ những buổi chiều sâm sẩm tối, ngồi bó gối dưới gốc cây phượng nhìn ra hồ nước cạn, nỗi nhớ nhà khôn nguôi... Nhớ khi anh Hùng (đồng hương) cùng đỗ vào khóa ấy hỏi "lại nhớ nhà à?". Nhớ dãy nhà KTX sinh viên cấp 4 cửa sổ cái còn cái mất... nhớ những bông hoa cẩm chướng được cài trên song cửa sổ mỗi sáng thứ Hai bởi một bạn ngoại trú sau dịp cuối tuần trở lại trường gửi tặng... nhớ có đứa tầng trên chẳng may giường trúng vào chỗ giột những đêm mưa...
Nhớ những bài thơ sinh viên, chẳng hiểu sao giờ vẫn thuộc ?
2 nhận xét:
Sinh viên đồng nghĩa với chữ nghèo
Bụng đói tay run mặt nhăn nheo
Dạ dày, thực quản kêu inh ỏi
Ngửi thấy mùi thơm hít như mèo !
Ừ. mấy câu thơi ấy ngày xưa mình cũng biết. Nhiều bài thơ hay, nhiều câu thơ không bao giờ quên được.
"Có lẽ suốt đời tôi chẳng thể nào quên
Cái thời sinh viên cồn cào mong học bổng
Cái thảnh thơi mỗi khi túi rỗng
Cái giật mình của giá cả trêu ngươi...
Nhưng chúng tôi yêu đời bởi cái vẫn tươi cười
Song cũng hiểu mình bần cung biết mấy
Có đáng kể gì đâu, không đủ tiền mua giấy
Còn nói chi đến những ước mơ đầy !"
Vậy đấy, tất cả rồi sẽ thành kỷ niệm. Hãy gìn giữ để một ngày sẽ trở thành đẹp mãi...
Đăng nhận xét