Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

Kinh nghiệm đi khám ở bệnh viện Bạch Mai


Bệnh viện Bạch Mai là bệnh viện về nội khoa hàng đầu cả nước, là địa chỉ khám chữa bệnh tin cậy. Mỗi ngày bệnh viện đón tiếp hàng nghìn bệnh nhân. Bởi vậy đến khám bệnh tại bệnh viện Bạch Mai là một cơn ác mộng với bệnh nhân, từ xếp phiếu khám, chờ khám, làm xét nghiệm chờ đọc kết quả. Bệnh nhân phải chực chờ từ 4h sáng có khi đến ngày hôm sau mới xong gây ra sự mệt mỏi, tốn kém cho người bệnh và người nhà.

Bằng kinh nghiệm thực tế và kinh nghiệm đưa người nhà đi khám, tôi xin chia sẻ cách đưa người nhà đi khám tại BV Bạch Mai để giúp tiết kiệm, thời gian sức lực của bệnh nhân và người nhà.


1️⃣ Trường hợp 1: Đã biết bệnh của mình là bệnh gì, ví dụ bị bệnh dạ dày từ trước bây giờ đi khám lại, hoặc đã khám ở bệnh viện dưới là bệnh phổi giờ muốn đi khám lại cho chắc.


Trường hợp này khám rất nhanh, đến thẳng khoa điều trị để khám, rất ít người biết cách này, chỉ có bệnh nhân đã điều trị mới biết, hoặc có người nhà trong viện mới biết 


Nếu bạn khám tiêu hoá, nội tiết thì vào khoa Tiêu hoá, khoa nội tiết (nhà việt nhật, hỏi bảo vệ).


Nếu khám tim mạch vào viện tim mạch (một khu riêng trong bệnh viện).


Nếu khám hô hấp thì vào khoa hô hấp toà nhà 20 tầng mới xây.


Nếu bảo vệ có hỏi thì bảo đi khám bệnh TRÊN KHOA người ta sẽ cho vào.


Khám ở trực tiếp trên khoa sẽ nhanh hơn vì ít bệnh nhân hơn và bác sĩ vẫn là của viện Bạch mai. Vì sàng lọc bệnh từ trước nên xét nghiệm cũng làm nhanh hơn.


2️⃣ Trường hợp 2: bệnh nhân chưa khám bao giờ, và chưa biết mình bị bệnh gì?


Trường hợp này bệnh nhân chưa được sàng lọc bệnh nên sẽ khám ở Khoa Khám Bệnh bệnh viện Bạch Mai.



Thứ Năm, 2 tháng 5, 2019

Tình yêu sau hôn nhân


Một chàng trai và một cô gái yêu nhau say đắm. Ngày chàng trai nói lời cầu hôn, cô gái hỏi: "Em có ý nghĩa như thế nào với anh?". Không suy nghĩ một giây, chàng trai đáp: "Em là phần còn thiếu trong trái tim anh". Cô gái mình cười và nhận lời cầu hôn của chàng trai. 

Họ sống hạnh phúc bên nhau cho tới một thời gian sau đó. Guồng quay bận rộn của cuộc sống, lịch làm việc dày đặc và những mối lo toan hàng ngày đã khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn với mối quan hệ vợ chồng. Họ bắt đầu cãi vã, ngay cả vì những thứ nhỏ nhoi, vụn vặt.

Sau một lần tranh cãi, cô gái lao ra cửa và hét lên với giọng tức tối: "Anh không hề yêu em". Còn chàng trai cũng giận dữ: "Đây có thể là một sai lầm. Cô chưa bao giờ là phần còn thiếu trong trái tim tôi". Cô gái lặng người vì câu nói đó. Quay về nhà trong nước mắt, cô thu dọn đồ đạc và để lại cho chàng trai một tin nhắn: "Có thể em chưa từng là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời của anh. Hãy để em ra đi và tìm kiếm một ai đó... Hãy để chúng ta đi con đường của riêng mình, như vậy sẽ ít tổn thương".

Năm năm trôi qua...

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2019

Là gì nếu không phải tình yêu?

Sáng nay,
cùng đi trên một đoạn vỉa hè và cùng chờ đèn để sang đường tại ngã tư Ngô Quyền - Tràng Tiền. Có một đôi nam nữ phương Tây trước mặt, vừa đi vừa trò chuyện thân mật. Thường thì, mình sẽ không để ý mỗi khi đi qua ai đó, nhưng lần này, bỗng có cảm giác một sự nhẹ nhàng giữa họ lan toả. Chỉ chừng vài chục giây đi gần thôi, mà mình đã tự níu bước chân chậm lại, không muốn vượt qua họ nữa.

Người đàn ông rất đẹp và người phụ nữ rất gầy.
Họ nhẹ nhàng
Vẻ đẹp của họ, toát lên từ vẻ hiền hậu, tin cậy nhau

Bỗng như thấy hiển hiện ở đây, một tình yêu - thương thấm đậm, đẹp vượt lên cả những ngôn ngữ mình đã từng nói về tình yêu, tình nghĩa mà mình biết.
Chợt nghĩ, sẽ có rất nhiều người muốn đánh đổi cuộc sống hiện tại, để được tận hưởng cuộc sống một cách tự tin và bản lĩnh như cô ấy.

Chụp một kiểu ảnh từ phía sau, và họ không hề biết có một kẻ đang ngưỡng mộ họ, ở Hà Nội, là mình.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

Ngược lại với yêu

Một giáo sư đang giảng về tâm lý ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên:
- Ngược lại với yêu là gì?
Cả lớp đồng thanh đáp :
- Ghét ạ!
Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ xấp giấy đang cầm trên tay xuống bàn và nói:
- Thế này nhé: Ví như anh đang yêu một cô gái, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: "Ông A ơi, tôi ghét ông!". Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình!
- Thưa vì sao mà mừng ?
- Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ.
- Có gì mà may mắn? Phi lý!
- Anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, thật là hiếm có đấy! Anh may mắn không nào?

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2019

Anh đào trên phố Tokyo



Tối qua con zai lại về trường, dự lễ khai giảng khoá mới. Vậy là sáng nay một mình lang thang.
Mục tiêu đi bộ tìm đường đến Tokyo Shuttle để nhớ, xem hết bao nhiêu phút từ khách sạn.
Google ấm ớ. Dự là 17' sẽ đến nơi, nhưng mà đi mãi không tới. 
Xuất hiện một con phố, cách nơi đến chừng 8' nữa, tuyệt không thể cầm lòng được. 
Vừa sám hối vụ nói dối sáng nay xong 🤨
Nhận ra, trung thực và dũng cảm, được Zời nghe thấu, ban cho một khoảng trời đẹp như mơ thế này ☘️
Nhờ được một bạn trẻ chụp giúp một bức hình đỡ phải selfie 😍

Tokyo thật tuyệt!

Ngày Cá ở Tokyo


Ngày Cá tháng Tư
Mình chưa bao giờ, chưa một lần dối ai trong ngày này.
Còn nói dối, có lẽ mình đã từng nói dối bố mẹ, nói dối chồng, nói dối con, toàn những người thân cả! 🤨


Tokyo hiện giờ 9 độ C
Nhiệt độ cao nhất trong ngày là 12 độ.
Nắng vàng rực rỡ 
Xem lại những hình ảnh ngày hôm qua, giữa lòng thành phố
Những toà nhà, tập đoàn, những con người, những bụi cây, nhành hoa, đều không chọn cho mình một màu nào sặc sỡ
Bên trong dù đẹp hay không, vẫn thấy khoác lên những tấm áo đơn giản mà sang trọng
Vải thô bọc thân cây, tinh xảo, tạo cảm giác yên ổn
Chủ Nhật, trung tâm thủ đô vắng vẻ, ít người.

Nếu muốn dối một câu hôm nay, 
thì nói, có một ngày, con vững vàng ở nơi này ☘️😍

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2019

Anh quý lắm, mới nói!


Đêm qua, 23:58 phút giờ Tokyo.
Đang mải tán phét trên Facebook với bạn về chuyện hoa anh đào Nhật Bản, bỗng nhiên tin nhắn nhày ra từ Messenger, trống không, chẳng chào hỏi. Là một anh người quen, biết vài năm rồi vì là bạn của mấy anh mình chơi cùng, cũng vừa "còm" bài trên Facebook mình đang "chém". Lịch sự đáp lại, và một cuộc hội thoại như dưới này diễn ra.
Chép lại đây vì khó mà diễn tả được cảm xúc.
(A: là anh ý      B: là mình)

A: Anh chỉ thấy thương
B: Thương gì ạ?
A: Sao em vất vả thế
     Cầu mong hai đứa cháu hiểu, Bố Mẹ nó vất vả thế
B: Ui. Em chẳng thấy ai thương là vấn đề. Vất vả mà hạnh phúc thì ai cũng muốn ý!

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2019

Ginza, Tokyo



Bình minh vào lúc 9:55' sáng, sau một ngày ngắm anh đào đẹp. Vẫn chưa hết dư âm ê ẩm vì chuyến bay và mấy tiếng lang thang công viên chụp ảnh.

Không có cảm giác đang đi du lịch, mà có cảm giác nằm giữa thủ đô Tokyo chẳng khác gì nằm ở nhà. Đợi con zai từ trường đến cùng ăn trưa, nên là dậy muộn thật hợp lý.

Ra khỏi khách sạn lúc 1:30 chiều. Xung quanh là phố xá đủ tiện ích, thoải mái khi không phải nghĩ  "đến đâu ăn?" mà chỉ cần nghĩ "ăn gì?". Và một quán mỳ tiếp tục được chọn, bữa thứ hai sau bữa tối qua, và mì ở khu vực này vô cùng ưng ý.


Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Giáp mặt Anh Đào



Tokyo hôm nay lạnh nhưng khô ráo. Đến công viên Ueon xem hoa anh đào nở, đông nghịt người. 

Chợt nghĩ đến mùa hoa phượng và bằng lăng dịp cuối tháng Tư ở Hà Nội mà bâng khuâng. Phải chăng, những bông hoa nổi tiếng không hẳn chỉ vì chúng đẹp mà còn được lan toả ra từ văn hoá và nhân cách của con người nơi chúng sống?

Những ngày này, công viên trở nên sôi động do 
góp mặt của nhiều người ngoại quốc, trong đó có mình.

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2019

Hong Kong airport

Hồng Kông bắt đầu ngày mới.
Thời gian transit ở đây là gần 6 tiếng đồng hồ, cho mình một trải nghiệm mới.
Xuống nhà ga, ấn tượng một sân bay mang một phong cách khác với những sân bay mình từng đến. Sàn trải thảm, màu sẫm, hiện đại, trần thấp, đèn trang trí không hấp dẫn cho lắm.
Theo chỉ dẫn, đi khá xa trên dọc hành lang dài, rẽ vào toilet thì thấy thích, sạch sẽ, rộng rãi, sáng choang.
Khá bất ngờ chỉ dẫn phải đi tàu hướng đến nơi có thể ngồi nghỉ, có thể ăn, có thể mua hàng miễn thuế. Lên  tàu và mất chừng 5' là đến E1W1, nơi phục vụ khách transit.


Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2019

Tự cảm!


Có rất nhiều ngày tháng mải miết tận hưởng cảm xúc buồn vui với một tâm hồn nhạy cảm, mà lạc quan. 
Rồi cũng có những ngày tháng mất cảm xúc, dấu nỗi bâng khuâng trong thầm lặng, tiếc cho những điều tốt đẹp đã mất đi.
Để rồi cũng có những ngày biết thấy thương mình nhiều như đã từng thương người khác, quan tâm hơn đến cảm giác của chính mình...

Buộc mình vào công việc, đón nhận mọi áp lực bình tĩnh. Tự nhận thấy đã đi đến hôm nay bằng một sự gian nan  trọn vẹn. Không có sự tiếc nuối, mà đã thấy ít đi cảm giác lo lắng cho một chặng đường xa phía trước, như đã từng. 

Hôm nay, bỗng đắn đo khi cần book vé đi chơi.
Chợt có cảm giác, như cần ai...





Thứ Năm, 17 tháng 1, 2019

Mìn nổ chậm!


Tối qua, con zai đi ăn tối với các bạn cũ về, vui vẻ, rồi tự cảm: 
- Giá mà giờ có người yêu thì tốt biết mấy, về mà chẳng được đi chơi! 
(Trong khi vừa đi từ chiều đến tối muộn mới về)
Đùa vui mấy câu với bạn ý và được nghe thêm:
- Không có người yêu, kiểu như thèm ăn mà không được ăn ý!
Thế là góp vào: 
- Ừ, thèm ăn thì tìm đúng món để ăn, ngon ngon một tí, chứ ăn nhầm món hoặc nhầm quán thì không ăn còn hơn, ăn xong lại thấy phí cả mồm! 
(chứ không phải phí tiền)

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2018

"Hứa là hứa"

Câu thành ngữ này trong tiếng Anh là “A promise is a promise”. Tôi và em trai Anthony hay nói với nhau khi còn nhỏ, để đảm bảo rằng sẽ giữ lời.
- Tao sẽ ra ngoài cho ngựa ăn giùm mày, nếu mày giúp tao rửa chén"
- Hứa?
- Okay, hứa!

Mùa đông ở Canada lạnh lắm, nhưng tôi thì cực kỳ ghét rửa chén nên đây là một giao dịch thành công của tôi.

Thực sự câu "hứa là hứa" không có gì sâu sắc, nhưng Anthony và tôi tin tuyệt đối vào nguyên tắc này. Bởi chúng tôi đã thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt của bố, những biểu cảm hình thành thuộc thế hệ già nhập cư, khi ông dạy chúng tôi một trong những quy tắc quan trọng nhất để thành người: "Lời hứa là lời hứa".


Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

Tự cảm!


Con đi học xa 
Mười ngày, 
như muốn gục quỵ
Khóc một trận
Nằm bẹp một ngày
Mắt sưng ba ngày

Hình dung về những ngày sắp tới
Không lo nhiều, bởi, 
bước đường con đi có thể định liệu được
Mà lo cho mình
Thiếu đi sự mạnh mẽ
Sợ, 
Kiếm một nơi giúp lòng mình dịu nhẹ
Khó tìm...



(Những ngày của hơn hai tháng trước)

Hãy là người bình thường tử tế



“Trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn đa số chúng ta là những người bình thường. Hãy là người BÌNH THƯỜNG TỬ TẾ”

Dân gian xưa có câu “Muốn sang thì bắc cầu kiều/ Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Không biết từ bao giờ, hình ảnh người thầy được ví với hình ảnh người lái đò trên dòng đời xuôi ngược. Năm tháng qua đi, trên dòng đời tấp nập đó, thầy vẫn thầm lặng đưa từng chuyến đò sang sông, nâng bước cho bao thế hệ học trò nên người. Từng lời thầy cô nhắn nhủ, có thể khi chúng ta còn trẻ, còn sốc nổi, sẽ không hiểu thấu được hết…, nhưng càng về sau, bôn ba bầm dập với cuộc đời, ta càng thấm thía nhận ra những lời thầy cô căn dặn ấy, giá trị, quý báu biết bao nhiêu.

Dưới đây, là lá thư viết cho học trò lớp 12 (lứa học sinh sinh năm 2000) trong ngày lễ tri ân diễn ra tại Trường THPT Đinh Thiện Lý, thành phố Hồ Chí Minh, do cô giáo Nguyễn Minh Ngọc, giáo viên dạy Ngữ văn chắp bút, từng gây sốt cộng đồng mạng cách đây chưa lâu. Những lời nhắn nhủ, khích lệ của cô giáo Ngọc không chỉ dành cho học sinh trường THPT Đinh Thiện Lý, mà như một lời nhắn nhủ tới thế hệ người trẻ trước ngưỡng cửa vào đời với biết bao hoài bão, ước mơ.

Các con thương yêu!

Đầu tiên, cô muốn nói về 3 điều con cần ghi nhớ, 3 điều con không được quên trong cuộc đời con.
Điều thứ nhất: con là một người BÌNH THƯỜNG

Trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn lại đa số chúng ta là những người bình thường.
Con nhớ đừng quên điều này để con không bị áp lực với bản thân. Con không đặt ra cho mình những điều to tát mà bỏ qua đi bao khoảnh khắc đáng trân quý mà một người bình thường cần trải nghiệm. Như ánh nắng lấp lánh sau cơn mưa, như nụ cười rạng rỡ của ai đó, như bữa tối quây quần bên ba mẹ, như một ngày mắt mẹ cười đã xuất hiện nếp nhăn.

Con nhớ đừng quên điều này để con biết xây cuộc đời mình từ những điều nhỏ nhặt. Những cái nhỏ sẽ dần tích lũy theo tháng năm và tạo nên những cái lớn hơn. Kì tích không tự nhiên xuất hiện, nó là phần nổi của tảng băng trôi mà phần chìm là bao nỗ lực, khó khăn, bao thất bại, sai lầm ta phải trả, cho một thành công nào đó.
Hãy nhớ, con là một người BÌNH THƯỜNG nhưng con là một người BÌNH THƯỜNG TỬ TẾ.