Cuối ngày, khi internet không còn chập chờn nữa, là một loạt email hiện ra. Một bức thư vẫn còn nguyên văn phong từ tốn, chân thành, kèm cuối thư là số handphone chờ liên hệ.
Chẳng biết buồn hay vui nữa. Cảm giác bâng khuâng, ngại ngần, khó tả... vì thực lòng mình không còn nhớ nữa. Ngày bạn ấy phá sản, bị xiết nợ, phải bán nhà, không còn ở Hà Nội nữa, mình không hề biết. Mình chỉ biết mình đã hẫng hụt thế nào khi biết đã đưa bạn số tiền ít ỏi bạn hỏi vay bằng một lời nói dối, và bặt tăm để mình đủ hiểu mình luôn là một người bạn dễ gần, sẵn sàng giúp đỡ người khác :-(.