Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Lang thang


Nếu có cảm giác rằng, giá như ai đó đang đi cùng ta lúc này thì vui nhỉ, là khi ta đang độc hành. 

Ai đó có thể ngạc nhiên, khi ta bỗng dưng khoác ba lô lên đường, chỉ vì muốn đặt chân đến một nơi nào đó. Ai đó có thể đặt ra vô vàn câu hỏi chẳng thể tự trả lời được vì sao ta lại có thể đi một mình chứ không phải là cùng ai, là lúc chỉ có ta mới hiểu được sự đẹp đẽ của chính mình. 

Ai đó, cứ thắc mắc mà không hề trải nghiệm, thì làm sao hiểu, bản lĩnh và lòng tin ta tặng cho cuộc đời bắt nguồn từ đâu...
*
Tháng Ba, ra Côn Đảo, trước hàng vạn các linh hồn liệt sĩ, thấy lòng mình ấm lạ, thấy lòng đầy biết ơn.

Tháng Tám, đến đảo Nam Du, dắt theo các con tới một miền đất hoang sơ mặn mòi tình dân biển, thấy cuộc đời mình may mắn.

Tháng Mười Một, đưa các bạn thời đại học về quê chơi như đưa những người thân đi xa trở về với Mẹ, thấy lòng bồi hồi xúc động bởi bỗng thoắt đã rời xa tuổi trẻ, thấy tưởng như hai mấy năm vẫn bên nhau, chẳng hề mỗi đứa từng rẽ một hướng, độc hành...

***

Hôm rồi, trước ngày hiến chương các nhà giáo, chẳng về thăm bố mẹ, bởi đủ lý do. Ai biết, lòng ta ra sao khi lại một mình tìm đến nơi tĩnh lặng, đếm lòng mình...

Không có nhận xét nào: