Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
Anh hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
Thì không hẹn cớ sao Em lại đến
Dấu chân in thành nhịp của tương tư.
Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
Vô cảm bao năm, giờ chợt biết đớn đau
Sẵn sàng đổi mọi vàng son vương phủ
Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.