Khi tôi viết những tâm sự này, hẳn sẽ có người nói rằng:
- "Con cô vừa ngoan vừa giỏi, cô nói gì chẳng được!"
Đó chẳng phải là một câu khen và cũng chẳng phải một câu chê, mà là một thái độ. Tôi nghĩ vậy.
Nhưng nhìn lại thời gian đã qua, tôi muốn viết lại chặng đường 20 năm đầu nuôi dạy con, chỉ vì không muốn một ngày nào đó tôi quên sạch những buồn vui, khó khăn, vất vả trên con đường ấy. Tôi viết gì cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ không khách quan từ người khác, tuy vậy, tôi vẫn thử viết lại, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ cảm thấy biết ơn bản thân vì đã không để mọi ký ức lãng trôi, cảm ơn vì những độc lập suy nghĩ của riêng mình.