Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Thơ tặng thầy cô ngày Nhà giáo


                   Chép tặng Bố Mẹ và 
các thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 - 11

Khi thầy về hưu

                                     Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

                                     Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp
                                     "Các con ráng... năm nay hè cuối cấp..."
                                     Chút nghẹn ngào... bụi phấn vỡ lao xao.

                                     Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
                                     Con nao nức bước vào trường trung học
                                     Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
                                     Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.


                                      Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau ?
                                      Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi
                                      Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
                                      Nhọc nhằn nào thầy gửi lại mai sau ?

                                      Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
                                      Vai áo bạc như màu trang vở cũ
                                      Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
                                      Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi !



Phạm Thị Thanh Nhàn
GỬI THẦY CÔ GIÁO DẠY VĂN

                                      Có thể bây giờ cô đã quên em
                                      Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
                                      Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
                                      Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

                                      Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
                                      Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
                                      Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
                                      Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ?

                                      Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
                                      Cho em được trở về chốn ấy
                                      Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
                                      Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

                                      Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
                                      Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”
                                      Và chẳng ai học xong bài học làm người!
                                      Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
                                      Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

                                      Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
                                      Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
                                      Những lúc buồn em nhớ quá – Cô ơi !
                                      Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…


Không có nhận xét nào: