Hình ảnh đẹp nhất luôn thuộc về những người lính, đặc biệt là những người lính đã từng cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho giai đoạn cả đất nước còn gồng mình trong chiến tranh để giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Xin chúc cho tất cả những người lính tôi biết, tôi yêu, tôi quý một ngày truyền thống thật ý nghĩa nhân dịp kỷ niệm 70 năm Quân đội nhân dân Việt Nam hào hùng. Chúc cho các cô, chú, anh, chị Trỗi của tôi sẽ mãi là những bộ đội Cụ Hồ đầy khí phách, đẹp mãi như những bản hùng ca!
Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014
Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014
Dễ gì mà lấy được chồng quê
Nàng là con gái Hà Nội, sống trong nhung lụa, an nhàn từ bé, còn hắn chỉ là một thằng trai nghèo, nhà quê, tỉnh lẻ, lên Hà Nội học đại học rồi ra trường ở lại đó làm thuê lập nghiệp. Ấy vậy mà nàng vẫn yêu hắn, và muốn lấy hắn làm chồng. Có lần hắn hỏi nàng:
- Anh không mua được nhà ở Hà Nội thì sẽ phải về quê sống đấy! Em vẫn muốn làm vợ anh sao?
- Quê có nét đẹp riêng của quê chứ. Hồi phổ thông, em đã mê mẩn bởi vẻ đẹp thanh bình của vùng nông thôn đồng bằng Bắc Bộ khi được học chùm thơ thu của cụ Nguyễn Khuyến đấy!
Thấy nàng yêu phong cảnh nông thôn quá nên hắn quyết định mời nàng về quê hắn chơi, cũng coi như là giới thiệu nàng với gia đình hắn luôn. Nhà hắn khá đông người. Bố mẹ và các anh chị hắn thì hắn không ngại, vì họ rất thoải mái, dễ tính, nhưng hắn lo nhất là ông nội, bởi ông già rồi, cổ hủ, hay để ý, và khó tính, còn nàng thì lại tiểu thư, vô tư, quen được nuông chiều. Thế nên lúc tối, khi chỉ có hắn và nàng lúi húi dưới bếp dọn cơm, thấy nàng định đổ đi đĩa thịt thiu, hắn đã phải lập tức ngăn lại:
- Đừng em, không được đổ.
- Nhưng thịt này chắc cũng phải để mấy ngày rồi, sắp hỏng rồi! Không đổ đi thì còn ai ăn được nữa?
- Ông nội ăn! Thịt để cả tuần ông vẫn ăn được, ông mà biết em đổ đi thì ông sẽ chửi cho!
- Nhưng thịt này chắc cũng phải để mấy ngày rồi, sắp hỏng rồi! Không đổ đi thì còn ai ăn được nữa?
- Ông nội ăn! Thịt để cả tuần ông vẫn ăn được, ông mà biết em đổ đi thì ông sẽ chửi cho!
Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014
Chuyện lâu rồi mới kể
Sáng nay đọc "thời sự" của chú Kiến Quốc trên facebook chợt nhớ đến "người nổi tiếng" mình có lần định kể rồi quên. Lướt qua lúc nữa thì chẳng hiểu sao "người nổi tiếng" ấy hôm nay lại tự sướng post cái mặt "phúc hậu" đang cafe cà pháo mà mình bỗng bật cười, nên kể:
Hôm ấy, theo lời mời giao lưu tại một quán cafe trên phố Văn Cao, mình theo sau một anh bạn luật sư cùng khóa. Vừa bước vào khuôn viên bên trong, anh bạn đã tìm thấy ngay một người đàn ông trông khá phong độ ở độ tuổi tiền bối và đon đả "chào thầy!". Mình cũng "chào thầy ạ!".
Nụ cười nhẹ nhàng và phong thái lịch thiệp của thầy làm mình không hề lăn tăn gì về việc thầy có phải là thầy mình hay không mà bạn học của mình lại chào thầy nhiệt huyết thế. Khi mọi người đã đến kha khá, toàn luật sư và có đến hơn nửa số người có mặt chào thầy. Mình tự nhiên hỏi ngu cực:
- Ơ. Thế thầy...
Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014
Nhớ trường, nhớ bạn
Nhớ ngày mới ra trường, đạp xe chở Bích Thuận đi phỏng vấn làm PG cho hãng thuốc lá Fine của Pháp. Mình ngồi ngoài hành lang chờ, anh chàng phỏng vấn người Pháp đi qua nhìn thấy mình hỏi bằng tiếng Pháp, cô phiên dịch đi bên cạnh dịch lại cho mình nghe:
- Bạn có dự tuyển không?
Mình trả lời:
- Không, tôi đưa bạn đến.
Anh chàng tiếp:
- Tại sao bạn không dự tuyển nhỉ?
Mình chưa từng nghĩ sẽ đi làm tiếp thị, nhưng cũng chẳng hiểu sao cuối cùng thì mình cũng ngồi vào bàn phỏng vấn. Câu cuối cùng của anh chàng Pháp là:
- Bạn có nghĩ là bạn đẹp không?
Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014
Về hội trường
Thầy hiệu trưởng có lời phát biểu hơi bị dài dòng! Báo cáo với các cựu sinh viên khóa 15 về tình hình loằng toằng ngoằng mà hết những 45 phút mới đi vào hồi kết thúc. Giá mà thầy ngắn gọn rồi hát một bài chúc mừng ngày hội trường có lẽ vui hơn!
Thầy Thìn - "cảnh sát" chuyên "săn bắt lỗi" - ám ảnh tất cả sinh viên ngoại lẫn nội trú đứng lên chào sau lời giới thiệu làm mấy đứa ngồi cạnh nhau nhắc kỷ niệm về thầy mà cười chảy cả nước mắt. Đại diện lớp Luật kinh tế trên bục sân khấu nhắc về kỷ niệm thầy soát vé học sinh ngoại trú mỗi lần lên xe buýt từ trường ở Quán Gánh về Hà Nội các buổi chiều nhưng đứa nào lên trước lại tuồn vé xuống cho đứa lên sau, thầy chỉ có thắng trên thế thua! Ở dưới thì nhắc kỷ niệm thầy đi "lùa" học sinh trốn học ở lại ký túc xá, chỉ mặt đọc tên chẳng chệch đứa nào!
Lớp Luật Tư pháp 15A
Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014
Nhớ ngày làm giám thị
Mấy tuần nay các thành viên khoá 15 trường Luật nhộn nhịp cho công tác chuẩn bị đón mừng ngày lễ kỷ niệm 35 năm thành lập trường. Nhà trường giành hẳn một buổi sáng để đón tiếp khoá 15, bạn bè từ khắp nơi hẹn ngày gặp mặt tại Hà Nội. Ai cũng vui, cũng hào hứng với những câu chuyện từ hai mươi mấy năm về trước, về thời mới trở thành những tân sinh viên Luật, về ngôi trường tận Quán Gánh, Hà Tây...
Bao năm trôi qua, mọi thứ tràn về trong nỗi nhớ. Những hình ảnh, những câu chuyện cũ cứ dồn dập ùa về. Sáng nay, đọc câu truyện "Nhớ..." trên Blog của Giang Tuấn Đạt về kỷ niệm của hè năm 1994, khi một số sinh viên khoá 15 phải tăng cường đi trông thi vì tự nhiên trường Luật năm đó sốt lên sình sịch, sinh viên đăng ký vào như một trường đại học hot nhất của năm. Giang Đạt đã giữ một kỷ niệm về một cô thí sinh áo xanh có số báo danh "đi đều bước" thật đẹp đẽ, bỗng làm mình nhớ đến cảm xúc của mình về mùa thi năm ấy, cũng thấy nhớ đến nao lòng...
Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014
Hiền và Hà
Gặp lại nhau sau mười mấy năm hai chị em người nào cũng đắm mình vào cái thế giới mà khái niệm vui gọi là "toilet, người ngoài muốn vào còn người trong thì muốn ra!". Tìm lại nhau cũng chẳng phải do giữ được sợi dây liên lạc mà tìm được nhau qua facebook, qua những người bạn cũ rích zắc từ tận thuở nào.
Dù có nói với nhau về những kỷ niệm tuổi thơ muốn trào nước mắt, muốn trở về ngày là những cô học trò ngoan, xuất thân từ những lớp Văn của trường chuyên năm cũ... vẫn không đủ... nên hẹn gặp nhau.
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014
Bộ thể thao mới của con
Lúc chiều, Tôm mặt mày vui sướng đến ngượng ngùng khi xách về bộ quần áo thể thao mới đúng ý. Đến tuổi lớn rồi nên Tôm được tự đạp xe ra cửa hàng chọn mua theo ý mình. Nhìn vẻ hạnh phúc ngời lên ánh mắt con mà cảm giác về lần đầu tiên mình được tự đi may áo mới ùa về, thấy tuổi thơ nào cũng thật là trong sáng...
Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014
Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014
Quà tặng ngày 20 - 10
Hôm nay, Tôm về mang theo về giấy khen của trường cùng một học bổng 2.500.000 đồng cho khóa học tiếng Anh của Cleverlearn Vietnam giành cho học sinh đội tuyển, nhưng không nói gì. Có lẽ do mẹ chẳng mấy suýt xoa chuyện phần thưởng nên Tôm hay quên. Mẹ thì không quên, đây là lần thứ 3 Tôm rinh học bổng kiểu này rồi, lần đầu vào năm 2010 Tôm được hưởng trọn khóa học trị giá gần 8 triệu của Brishtish Council, lần 2 là 70% khóa học tại Language Link nhưng không sử dụng, năm nay thêm học bổng của Cleverlearn Vietnam này. Nhà trường trao giải chắc để tăng tốc cho kỳ thi sắp tới đây?
Lúc đang ăn trưa Ốc nói:
- Sáng nay anh Tôm lên nhận giải Ba trước toàn trường. Có cả thưởng tiền!
Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014
Chợt tỉnh
Tự nhiên nhận ra mình bị rối loạn thời gian!
Mấy hôm nay tự thấy bất ổn vì không hiểu sao mọi suy nghĩ của mình hoàn toàn không chỉ đạo được hành vi. Lãng phí thời gian một cách vô ích khi việc cần làm thì không làm, việc nghĩ không nên làm thì cứ sa đà vào đấy. Chết thật. Rối loạn tiêu hoá thì chữa được, chứ rồi loạn kiểu này chắc mình bị hâm mất thôi!
Blog cũng bị lãng quên trong khi thực sự nghĩ mình sẽ chăm chỉ hơn, sẽ ngẫu hứng nhiều hơn, kể chuyện hàng ngày để nhận về cảm giác sung sướng khi thấy dòng số lượt xem trang tăng nhanh mỗi lần post bài. Vậy mà, một ngày trôi qua nhìn lại toàn thấy những suy nghĩ lộn xộn, nghĩ ngày mai, ngày mai... giật mình thấy như chẳng phải là mình nữa.
Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014
Phụ nữ đẹp
Nhan sắc có thể phai tàn theo thời gian, nhưng những giá trị trong nhân cách và thái độ sống sẽ là nét đẹp vĩnh cửu của mỗi người phụ nữ. Đừng tự ti bảo mình không đẹp nữa nhé các nàng!
Sự đam mê
Một người phụ nữ mà không có bất cứ đam mê nào cả thì vô cùng tẻ nhạt. Cuộc sống quá bận rộn như một guồng máy không ngừng nghỉ đôi lúc dễ làm cho phụ nữ không có đủ thời gian để thực hiện những việc mình yêu thích và cũng quên đi mất rằng điều gì có thể thật sự mang lại hạnh phúc cho họ. Và khi bỏ mặc những thú vui của bản thân, cuộc sống của họ sẽ chẳng còn đam mê và vô cùng nhàm chán.
Trái lại, một người phụ nữ biết cách nuôi dưỡng và theo đuổi những đam mê của mình, dù nó có là gì đi nữa, cũng sẽ hiểu rằng cuộc sống này rất đáng để trân trọng vì thế họ cần phải sống hết mình và tận hưởng từng phút giây. Một người phụ nữ biết tận hưởng cuộc sống chứ không chỉ quẩn quanh với những mối quan hệ yêu đương, chính là người làm cho người khác phải ngưỡng mộ. Sự đam mê có sức lan truyển rất lớn. Khi bạn nhìn thấy một người nỗ lực theo đuổi những gì mình yêu thích, bạn cũng sẽ cảm thấy như có thêm động lực và quyết tâm hơn để hoàn thành mơ ước của chính mình.
Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014
Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014
Bao giờ mới hết tội?
Tối qua, thấy chồng nghe điện thoại kiểu "vâng ạ, vâng...", tay cầm bút ghi ghi trên giấy, mặt mũi "đần đần" mình biết ngay có vụ gì hệ trọng rồi. Thấy cuộc điện thoại không ngắn gọn như thường lệ nên mình làm điệu bộ (body language) hỏi việc gì đấy thì thấy "thí chủ" liếc mắt sang đồng chí Tôm, thế là chết rồi!
Ngồi xuống cạnh bàn, ghé nhìn vào tờ giấy chồng đang ghi dở, một loạt: nói chuyện riêng, ăn quà trong lớp, ném giấy từ góc này sang góc kia, có hành động ảnh hưởng đến bạn bên cạnh... và kết cục là bị ghi sổ đầu bài trong giờ Anh văn, đề nghị phụ huynh sáng mai 10:15 đến gặp cô dạy Anh tại phòng Đoàn Đội, nếu không cô sẽ cho ra khỏi lớp vào tiết sau. Huhuhu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)