Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Khúc Trương Chi


                                  Có một ngày em đến tựa cơn mưa
                                  Cho anh khát cái nắng mùa hạ cũ
                                  Tuổi hai mươi nồng nàn như hơi thở
                                  Bất chợt yêu, bất chợt cũng mùa hè.

                                  Có một ngày em đến tựa giấc mơ
                                  Với ánh mắt ru anh về dĩ vãng
                                  Nửa vẫn đây, nửa đã là ảo ảnh
                                  Khát khao ơi, em có thật trong đời ? 



Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Hãy hẹn hò với cô gái thích đọc sách


Nếu bạn muốn nhìn ngắm thế giới và vượt ra ngoài nó...

Haley
(Dịch từ English Literature)

Bạn nên hẹn hò:
- Với những cô gái đam mê đọc sách
- Với những cô gái thường dành tiền để mua sách thay vì quần áo, người mà luôn biết cách giải quyết mọi vấn đề trong khuôn khổ riêng tư nhất bởi cô có rất nhiều cuốn sách.
- Hẹn hò với cô gái có một danh sách các cuốn truyện mà cô muốn đọc, người mà có thẻ thư viện từ những năm 12 tuổi.


Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Ngày 8-3 : Những vần thơ tặng Vợ !


        Ngày 8-3, ngày của chị em phụ nữ. Có lẽ thế mà chị em trở thành chủ đề bất tận của đàn ông ! Mình là phụ nữ, bỗng thẫn thờ trong những ngày này...!  Mời anh chị em cùng đọc !

Nói với người yêu


                                Có những điều anh không muốn nói ra
                                Dẫu anh hiểu em tò mò muốn biết
                                Ai là người từng yêu anh tha thiết ?
                                Ai đã từng bỏ mặc trái tim anh ?

                                Em tìm gì trong ký ức xa xăm ?
                                Nơi tình yêu từng đi qua nông nổi
                                Ai cũng có một thời 20 tuổi
                                Có hiểu lầm, giận dỗi, có hờn ghen...

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Đi học xa


           Cũng tròn 16 tuổi đi học xa nhà giống như tôi. Con đi học ở rất xa, cách Việt Nam tới nửa vòng trái đất, nếu có dịp về thăm nhà mất đến cả một ngày bay... Ngày tôi xa nhà, mất cả một ngày đi tôi cũng mới về tới trường đại học, tôi cảm nhận sự xa cách bằng thời gian, bằng những lần "tran-sit" từ ô tô sang tàu hoả, đến xe lam, có khi thêm cả bằng xe căng-hải... Tôi thấm đầy đủ mọi cảm giác của con khi xa nhà, buồn, vui, đói, lạnh cho đến cả những tự hào, chia xa, day dứt, nhớ nhà...


         Tôi đã lặng yên khi đọc những lời con tâm sự, bởi những gì con viết là những điều tôi sẽ phải trang bị cho các con tôi. Tôi vui vì con đã trưởng thành, đã vươn lên đầy mạnh mẽ, thấy con thành công với lựa chọn của mình... Xin post lên đây những dòng tôi tâm huyết, những tình cảm của con, của Diệu Hương bé nhỏ ngày nào, giờ đã trưởng thành khôn lớn...


10 bài học dành cho bố (st)


         Làm cha không hề dễ. Không hề có “hướng dẫn làm cha” nào kèm theo khi bạn chính thức lên chức bố, bạn chỉ có thể tìm hiểu qua cuộc sống hàng ngày cùng con. Tuy nhiên, bạn có thể tham khảo 10 bài học quan trọng mà mỗi người cha cần thấu hiểu trong suốt hành trình nuôi dạy con của mình.






Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Khúc tháng Ba


                             Hình như có cơn mưa nào lạc lối
                             Chợt ào về làm ướt cả tháng Ba
                             Thế rồi em vùng vằng đi rất vội
                             Như chẳng hề biết Hạ vẫn còn xa.

                             Ta vẫn biết trái tim mình nông nổi
                             Trót nhớ mùa xưa, mùa ấy đã xa rồi
                             Nào dám trách rằng em hay giận dỗi
                             Thôi cũng đành, tình chỉ bấy nhiêu thôi. 
        

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Suối nhỏ !


        Có nhiều kỷ niệm ùa về khi đọc bài "Chạm vào da thịt Mường Lò" viết về quê hương tôi. Khi xưa còn bé, tôi ít khi được nghe đến hai từ Mường Lò, và nếu có ai nhắc đến, tôi không hề thích cái tên đó. Thị xã Nghĩa Lộ có một chợ rất to nằm giữa trung tâm mang tên Chợ Mường Lò, khi ấy tôi không thấy yêu cái tên ấy một tí nào cả, nghe rất chi là "tông giật". Tôi cũng như các bạn tôi đều đã từng rất sợ trẻ con người dân tộc, tôi cứ tự hỏi sao lại có nhiều người dân tộc thế ? mặc dù hầu hết trong trường tôi học không có một học sinh dân tộc nào cả. Người kinh và người dân tộc cứ như là hai thế giới riêng khi ấy vậy. Thị xã Nghĩa Lộ nhỏ bé, gói gọn trong cái lòng chảo xanh ngắt của lúa, của ngô nhưng lại bị bao quanh tít xa cuối chân trời kia là các làng bản của người dân tộc, người Thái, có lẽ cả Thái đen, Thái trắng. Tôi cũng vẫn sợ cảm giác đoạn giữa cánh đồng có một bãi tha ma của người Thái, họ vẫn còn giữ hủ tục thiêu người chết suốt cả một ngày đêm, lần nào mà có đám ma người Thái thì chúng tôi sợ lắm... 


Chạm vào da thịt Mường Lò


       Tôi có nhiều ước mơ và hình như ước mơ nào cũng nhỏ bé cho nên tôi thường đạt được, những điều tôi không có được chỉ là do phải lựa chọn 1 trong cùng thời điểm mà thôi. Đôi khi tôi tự hỏi, sao mình không mơ ước những gì thật lớn lao để mỗi khi những điều vượt qua dự tính bất ngờ xuất hiện, tôi sẽ không tự nhận rằng mình có số may mắn, số phong lưu !


        Tôi thường nỗ lực hết mình với những gì mình mong muốn, từ công việc, gia đình cho đến cả những sở thích cá nhân. Tôi luôn tâm niệm rằng nếu mình thích, mình quyết tâm, những người đó làm được mình cũng sẽ làm được, vấn đề chỉ là thời gian thôi (một niềm tin mù quáng !). Tôi có nhận thấy là mình chẳng ước gì ngoài tầm tay mình cả, giống như là anh nông dân chẳng ước gì nhiều quanh những bước chân trâu ! Nhìn lại, tôi cũng hơi tiêng tiếc. Giá mà tôi có nhiều ước mơ to lớn hơn nữa, biết khát khao hơn nữa thì những cơ hội đến tôi đã không dũng cảm mà từ chối nó như thế ! Tôi hay thấy những điều ai đó cho là bình thường lại thực sự to lớn đối với tôi, có lẽ thế mà ước mơ tôi nhỏ lại. Có lúc tôi nghĩ, tôi thấy mình như một cây thông dại, cứ tràn đầy nhựa sống, cứ nở hoa mà chẳng cần ai đến ngắm và tự tại, ung dung chờ đợi đủ bốn mùa... !

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Xử án bằng Jury (CB)

     
         Bỗng nhiên tôi nhận được email của một người đặc biệt. Tôi gọi là đặc biệt bởi tôi chưa từng một lần gặp mặt, chưa từng nói chuyện và lại đang ở tận Vương quốc Anh xa xôi. Người đó có dặn tôi, nếu muốn biết người đó là ai, cứ hỏi chú Kiến Quốc. Tôi vẫn chưa hỏi, bởi tôi có thói quen luôn kiềm chế sự tò mò của mình, nhất là về một người nào đó bỗng nhiên dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Tôi muốn tự cảm nhận, tự tìm hiểu, tự bộc lộ những chân thành của mình để nhận về những gì đúng với cảm nhận của riêng tôi. Tôi cũng mới chỉ biết người đó tên là CB, chú Kiến Quốc có thêm thông tin là chú CB, T.k5, hiện sống tại London. Tôi biết thế !

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Diệu Hương bé bỏng


        Hồi chiều, nói chuyện với mẹ Oanh, chẳng hiểu sao toàn những tin mừng mà mẹ Oanh khóc, cô Hà cũng khóc... Mẹ Oanh nói, ngày ấy mẹ đã khó khăn đến thế nào để vượt qua tất cả, mẹ nhắc đến Diệu Hương bé nhỏ, em Cu vừa mới sinh... Mẹ Oanh nói, khổ ơi là khổ, một ngày quay như chong chóng suốt từ sáng đến đêm thâu... cô Hà nhớ hết. Mẹ Oanh nói, đã thế nhìn cái mặt cô Hà cứ đần thối ra nên mẹ lại càng thêm nghị lực. Cô Hà thì đúng là đần thật, thương mẹ Oanh vô cùng cũng chỉ nói đi nói lại mỗi một câu rằng "em tin thời gian trôi mọi điều sẽ thay đổi, sẽ tốt hơn, chị sẽ được bù đắp chị ạ". Thế đấy, cô Hà đâu biết làm gì với hoàn cảnh của cô Hà lúc ấy ? Năm cuối đại học, mẹ Oanh chỉ vì giúp bà Ngọc lúc ấy đang làm trong trường ĐH Mỹ thuật, nhà ở Nguyễn Trường Tộ
tìm nơi xin việc cho cô Hà mà quý cô Hà như em ruột, mẹ Oanh khen cô Hà xinh và ngoan nữa. Ngoài 2 thứ ấy ra, cô Hà chẳng có gì hơn để giúp mẹ Oanh cả, chỉ biết cuối tuần cứ đến nhà chơi với Diệu Hương, chở mẹ Oanh đi đâu đó, có hôm còn ngủ lại, chẳng biết làm gì nên chỉ mong mẹ Oanh sai vặt để không khí trong nhà ấm dần hơn...

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Mưa ngâu



                           Em có biết mùa Đông vừa thảng thốt 
                           Khi mà em hát lại khúc mưa ngâu 
                           Thảng thốt nhớ bao điều từng vùi lấp 
                           Và một mùa sen từng day dứt về nhau 

                           Chẳng ai nghĩ rồi chia tay như thế 
                           Em dấu mình đằng sau những thờ ơ 
                           Anh gói lại nỗi buồn trong lặng lẽ 
                           Bài ca chìm trong quên lãng đến giờ 

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Khi lạc vào nỗi nhớ


         Tôi nhớ ... Cây cầu bắc qua con suối Thia bao năm hiền hòa đánh dấu nơi cửa ngõ đi vào thị xã. Nơi đây, mỗi khi trở về lòng cứ nôn nao khi bánh xe chạm tới ranh giới giữa đường và cầu, nơi mà có lẽ nhiều người con như tôi đang ở xa khi trở về cũng sẽ luôn bồi hồi, xao xuyến. Chạm tới đây, tôi có thể nhìn thấy cuối con đường kia là bóng dáng thân quen của ngôi nhà cũ, là cảm giác mắt cứ cố nhìn thật xa xem có thấy bóng mẹ hay ai đó đứng trước sân... 


Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Nơi bình yên trong tim tôi



      Chiều nay, cafe cùng mấy anh là bạn thân của ông anh trai từ Hà Nội cùng về quê ăn tết và từ Phú Thọ lên chơi. Có lẽ, bạn thân của anh trai luôn quý và chiều em gái của bạn, và một phần cũng bởi mình có thể chuyện trò, tán phét hay hàn huyên đủ các thể loại chuyện với các "bác" ấy được nên nếu đến nhà mà gặp thể nào lúc về cũng hỏi "Hà có đi cafe với bọn anh không ?", và bao giờ mình cũng trả lời "Có !" nhưng 99% là không đi. Chắc các bác ấy cũng biết và hiểu tính mình nên chẳng bao giờ trách móc gì mình cả ! Chiều nay đi cafe một phần là có anh Xã đi cùng, hơn nữa mình cũng thèm cafe quá, suốt từ hôm 28 tết đến giờ chẳng được giọt cafe nào cả, bần thần hết cả người !