Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Dở chứng


Có những ngày thật bộn bề. Khoảng cách nhìn xa của tâm hồn cũng như hẹp lại. Mọi thứ lộn xộn, công việc, tình cảm, bạn bè, gia đình, con cái...

Ước gì, người bên cạnh có thể làm thay những việc mà ta cứ hàng ngày mang trên vai. Ước gì, người bên cạnh thôi nghĩ ta làm mọi thứ đều là do ta thích. Ước gì, ta lại yêu cuộc sống như thời bắt đầu hai mươi tuổi, biết và được quan tâm, chăm sóc thay vì đã gần 20 năm vì trách nhiệm mà khoác lên người chiếc áo nhiệt thành.

Thèm có thể nhẹ nhàng bỏ lại phía sau những điều đang hàng ngày cố gắng. Muốn đi đâu thì đi, đến đâu thì đến. Tĩnh lặng một mình mặc kệ nhân gian dẫu ai có buồn, vui, sướng, khổ... Tự hỏi: phải chăng, khoảng thời gian này là một khoảng thời gian chán ngắt, làm cũng chẳng muốn mà thoát khỏi trách nhiệm cũng chẳng dễ chút nào.

Muốn viết di chúc. 

Muốn hai năm tới trôi thật nhanh rồi những năm tiếp theo trôi thật chậm. Muốn hè đến ra nước ngoài sống một mình cho quên đi cái nắng hè oi ả. Muốn thấy mình giữa không gian và những con người xa lạ, đón nhận sự khác biệt như những hơi thở mới mẻ. Mười hai tháng, giành cho riêng mình một tháng, mà sao không? 

Mạnh mẽ, đôi khi cũng chả là cái qué gì!


Không có nhận xét nào: