Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Mưa ngâu



                           Em có biết mùa Đông vừa thảng thốt 
                           Khi mà em hát lại khúc mưa ngâu 
                           Thảng thốt nhớ bao điều từng vùi lấp 
                           Và một mùa sen từng day dứt về nhau 

                           Chẳng ai nghĩ rồi chia tay như thế 
                           Em dấu mình đằng sau những thờ ơ 
                           Anh gói lại nỗi buồn trong lặng lẽ 
                           Bài ca chìm trong quên lãng đến giờ 

                           Vẫn biết em một ngày kia lại hát 
                           Nhưng mưa ngâu ơi, đã trót lỡ hẹn rồi 
                           Đã im lặng, đã thờ ơ như thế 
                           Sao chiều nay tất cả bỗng thành lời ? 

                           Em nào biết mùa Đông vừa chợt khóc 
                           Trước bao nhiêu ký ức của tình đầu 
                           Chẳng dấu giếm những đợi chờ tha thứ 
                           Để được hò hẹn lại với mưa ngâu...

Thơ Giang Tuấn Đạt

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Mùa đông sao có mưa ngâu!
Hay là Hòn Đá thấm lâu mưa rồi ?
Mưa trong tâm, dạ bồi hồi
Khiến ai ngơ ngẩn, đứng ngồi không yên!
tk5

Viên Thạch nói...

Hihi. Mưa gì mà kỳ cục, thấm cả vào đá ? Giá mà làm mòn đá có phải nên chuyện rồi không ?!!!

QV nói...

Còn tùy loại đá VT ạ. Loại ẩm thủy thì thấm tốt.

QV nói...

Hình như gọi là đã thấm thủy VT ạ.

Viên Thạch nói...

Vậy ạ ? Giờ cháu mới nghe thấy tên đá này.
Mà mưa này mưa ngâu, xuất hiện vào Đông chắc là mưa trái mùa ! Đá gì cũng khó thẩm lắm chú ạ !