Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Lang thang


Nếu có cảm giác rằng, giá như ai đó đang đi cùng ta lúc này thì vui nhỉ, là khi ta đang độc hành. 

Ai đó có thể ngạc nhiên, khi ta bỗng dưng khoác ba lô lên đường, chỉ vì muốn đặt chân đến một nơi nào đó. Ai đó có thể đặt ra vô vàn câu hỏi chẳng thể tự trả lời được vì sao ta lại có thể đi một mình chứ không phải là cùng ai, là lúc chỉ có ta mới hiểu được sự đẹp đẽ của chính mình. 

Ai đó, cứ thắc mắc mà không hề trải nghiệm, thì làm sao hiểu, bản lĩnh và lòng tin ta tặng cho cuộc đời bắt nguồn từ đâu...
*

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

Cả đời để nhớ


Cái thời chưa biết yêu, là cái thời tung tăng khắp nơi cùng chúng bạn, bất kể là trai hay gái cũng chẳng gây ra cảm xúc gì mà không biết rằng sẽ có một ngày trái tim sẽ bất thình lình rung lên không khẽ! 

Cái thời ấy, giờ nhắc lại đứa nào cũng thè lưỡi lắc đầu. Cái thời mười tám đôi mươi, bạn cùng lớp đủ mọi lứa tuổi nên những đứa học sớm như mình gọi đến nửa lớp bằng anh, có thêm vài "anh chú" xuất ngũ và cán bộ Đông Âu trở về cũng cùng học. Chẳng nhớ ai khởi xướng, mà đi khắp nơi, đâu là quê của đứa nào đấy cùng lớp đều về.


Nghĩa Lộ năm 1993

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Một thời Quán Gánh


Hơn một năm học tại Quán Gánh, Thường Tín, ấn tượng vô cùng mà nhiều khi vẫn tự hỏi, sao chẳng có ảnh chụp ở nơi này? Chiếc ảnh duy nhất giữ được màu đen trắng đứng trên đường tàu hai tay nhét túi quần với chiếc khăn voan quàng cổ bay phấp phới, do Giang Tuấn Đạt chụp vào một buổi chiều cả hội lang thang.