Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Thơ tình gửi mùa Đông



                              Anh cứ ngỡ mùa Đông này lạnh lắm
                              Khi ta gặp nhau, tất cả bỗng mơ hồ
                              Thế rồi nhớ, thế rồi yêu như thể
                              Chưa bao giờ được sống những ngày qua

                              Bắt gặp lại mình từ cái thuở rất xưa
                              Phía chiều buông, sâm cầm bay mỏi cánh
                              Ta lạc lối trước heo may mỏng mảnh
                              Khăn áo học trò không che xuể mùa Đông.

                                       
                              Chẳng biết bây giờ lối ấy có còn không ?
                              Anh đã đi rất xa nên chẳng còn nhớ nữa
                              Em cũng có tình yêu thời thiếu nữ
                              Ta đã tin tất cả đã an bài.

                               Anh đã tin sẽ đi hết cuộc đời
                               Với một tình yêu riêng, vẹn tròn không ngả rẽ
                               Em cũng tin một điều tương tự thế
                               Nên cũng không ngờ mình có thể gặp nhau.

                               Khi tóc xanh đã điểm bạc trên đầu
                               Anh trở lại cằn khô như đất nẻ
                               Bỏ lại phía sau mình dăm lối rẽ
                               Cuối con đường nào cũng vỡ vụn niềm tin.

                               Phải chăng là duyên phận đấy không em ?
                               Khi không thể thờ ơ, lại càng không thể giấu
                               Anh lại viết những vần thơ phúc hậu
                               Từ trái tim đang ấm lại bao điều.

                               Sẽ là gì nếu không phải tình yêu ?
                               Dù vẫn đó heo may mơ hồ và mỏng mảnh
                               Xin được nắm bàn tay em nóng ấm
                               Ta song hành đi hết những mùa Đông.
         
     

Thơ Giang Tuấn Đạt

12 nhận xét:

TranKienQuoc nói...

- Không thấy tên tác giả?
- Còn SG những ngày này đón gió lạnh
Lòng bâng khuâng nhớ đất quê xa
Bao nhiêu năm khi thu qua đông tới
Áo len, áo ấm đón lạnh qua cửa nhà

Viên Thạch nói...

Bài thơ này là của bạn cháu tên Giang Tuấn Đạt, dân trường Luật chú ạ. Cháu có đề tên ở cuối trang. Hiện bạn đang sống và làm việc tại Budapet, Hungari.

TranKienQuoc nói...

Ừ, đúng có tên tác giả. Già rồi cứ nghĩ tên ngay dưới bài, bên phải. Xin nỗi nhé!

Viên Thạch nói...

Cháu nghĩ, chú KQ thích bài thơ này, đúng không ạ ?

TranKienQuoc nói...

Thích ư? Bài nào về HN, về miền Bắc, nhất là mùa đông với chú đều thích. Nó gắn với bao kỉ niệm thời trai trẻ cùng bạn bè thân và cả với mối tình đầu. Cứ nhớ lại ngày sát tết, áo trùm kín đầu (ngày đó chưa có Helmet) phóng xe đi đón em trong mưa xuân. Đẹp và nhớ.

Viên Thạch nói...

Cháu biết ngay mà ! Làm sao có thể không xao xuyến khi :
"Bắt gặp lại mình từ cái thuở rất xưa
Phía chiều buông sâm cầm bay mỏi cánh
Ta lạc lối giữa heo may mỏng mảnh
Khăn áo học trò không che xuể mùa Đông"
Hà Nội quá chú nhỉ ? Tình yêu trong đó cũng sao mà trong sáng thế ?

QV nói...

Còn ý thứ 2 của chú , theo cháu thì thế nào?

Viên Thạch nói...

Chú đã nói đến ý trong khổ thơ 4 và 5,
"Anh đã tin sẽ đi hết cuộc đời
Với một tình yêu riêng, vẹn tròn không ngả rẻ"
Đó là một tình yêu riêng mà chú ! Vậy nên, sau niềm tin ấy là những niềm tin khác nữa...!
"Khi tóc xanh đã điểm bạc trên đầu
Anh trở lại cằn khô như đất nẻ
Để lại sau mình dăm lối rẽ
Cuối con đường nào cũng vỡ vụn niềm tin"
Cháu thấy ở đây sự bày tỏ chân thành, đâu đó cũng là tâm tư của nhiều người khác nữa. Cháu rất thích bài thơ này và luôn cầu chúc cho bạn ấy sẽ hạnh phúc !

QV nói...

Hãy cứ để cho hồn thơ bay bổng,
Dưới trời xanh, xanh đến vô cùng.
Hãy cứ để cho tình yêu cất cánh,
Chấp nắng mưa, vượt mọi bão giông.

Chúc Linh nói...

QV ơi! Trong thơ làm gì có logich mà đòi hỏi làm gì, thơ mà logichs quá thì sẽ thànhmootj bản luận tội tại tào án mất rồi. Cái này có lẽ VT hiểu hơn ai hết. Bài này có lẽ tác giả tặng riêng cho một người nào đó, nhưng đôi khi "sợ lộ "nên có những khổ rất chung. Bài thơ hay ko phải chỉ vì bản thân nó hay mà vì nó có ý nghĩa với nhiều người, trong đó có tôi, có anh và có người nhận được bài thơ này. Đã có lúc người nhận nói: "không phải cho cháu" ừ thì không, nhưng tác giả gứi cho ai, hay tự nhiên cháu có ?Chỗ này lại cần logich QV nhỉ
Tôi thích nhất mấy câu sau:

Bắt gặp lại mình từ cái thủa rất xưa
phía chiều buông sâm cầm bay mỏi cánh
Ta lạc lối giữa heo may mỏng mảnh
Khăn áo học trò không che xuể mùa Đông

Thắng k5 nói...

Bài thơ của mùa Đông năm ấy rất thực đến hôm nay, chỉ mỗi điều này không còn nữa : Chim Sâm Cầm.

Viên Thạch nói...

Sâm Cầm bị các đối tượng mê rượu hoặc chim quay tiêu diệt hết rồi, chú Thắng nhỉ?!!!