Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013
Nếu được sống thêm lần nữa
Một ngày, khi được hỏi rằng: “Nếu được sống thêm lần nữa, cô có muốn thay đổi điều gì không?”, tôi đã trả lời: “Không”. Nhưng sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ...
Nếu có thêm một cuộc đời khác:
- Tôi sẽ ...
Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013
Cái bọn hóng hớt
Hôm cuối tuần, mới 10 giờ sáng đội cựu sinh viên Luật K15 đã í ới gọi nhau đi liên hoan chúc mừng một chiến sĩ vừa bảo vệ xong luận án thạc sĩ Luật. Mình thì phải nấu cơm vì chẳng lẽ cuối tuần có mặt đầy đủ mọi người ở nhà lại tót đi, nên tận hơn 12 giờ mới đến. Đúng lúc chiến sự đang hồi sôi nổi nên mình cũng nổi sôi theo !
Nhìn lại, thấy cái bọn học Luật hóng hớt cũng kinh ra phết !
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013
Vết khuyết tri ân
" Vết khuyết tri ân
Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
Có lẽ không nên chỉ đợi đến ngày 20/11 mới nhớ tới ơn thầy cô
|
Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013
Màu của tháng năm
Ngày 20 -11, bỗng dưng đọc được bài thơ này của một bạn thời sinh viên trường Luật. Post lên vì thấy hay quá cơ. Màu mực, màu nắng, màu của thời gian... cứ quên là nhớ !
"Người kể cho ta nghe màu của tháng năm
Trong những bức thư ngày xưa viết vội
Nét mực nhòe bối rối
Nụ cười của người vẫn ồn ào, sôi nổi
Riêng năm tháng thì lặng yên
Màu của tháng năm là những bậc thềm ngoài hiên
Là màu nắng nhuộm vàng từ tán lá
Thời gian trôi đi người giờ xa lạ quá
Ta cũng quên mất rồi... màu của tháng năm xưa"
Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013
Đâu là cảm xúc thật ?
Lại một lần nữa Tôm nói :
- Sáng nay con được nêu tên trên toàn trường vì đạt giải 3 của trường, vào đội tuyển Anh thi Quận.
Mình biết rồi vì tuần trước Tôm đã khoe:
- Có điểm thi học sinh giỏi vòng trường rồi đấy mẹ, con đạt 18/20 điểm.
Mình chẳng thấy rung rinh gì, còn nghĩ "vòng thi Quận có giải mới quan trọng, chứ trường thì...". Mình hỏi :
- Có nhiều bạn được nêu tên không ?
Tôm nói :
- Cũng nhiều vì 11,5 điểm đã được vào đội tuyển nhưng lớp con chỉ một mình con có giải.
Chẳng hiểu sao mình lại còn cố một câu :
- Tốt. Tuyên dương thế có giấy khen gì kèm theo không ? (Hỏi hâm thế đấy !)
Chợt nghĩ, sao Tôm đạt được gì mình cũng thấy bình thường trong khi Ốc thì...
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013
Bài văn sáng tạo
Bài văn có nội dung như sau:
"Đề bài:
Tưởng tượng 20 năm sau, một ngày em về thăm trường, viết thư cho 1 người bạn cùng học ngày ấy kể lại buổi thăm trường này.
Bài làm :
Mặt trăng, 12 tháng 6 năm 2033
Khánh thân mến !
Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Cô giàu có chứ ạ ?
Hai đứa bé co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?".
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì mưa lạnh. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!".
Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi dép lê sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô. Cacao và bánh mỳ nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu trong gia đình.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng. Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô có giàu không ạ?".
Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013
Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013
Gửi...
Dù chỉ là một thoáng hanh hao
Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
Để rồi thấy lại như người mắc nợ
Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.
Dường như là thi thoảng trong đêm
Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
Dù vẫn biết đó là điều vô lý
Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
Đồng chí là rất quý
Chuẩn bị đi chơi một mình trước hàng 2-3 tháng, vậy mà gặp một "đồng chí" mình thổ lộ thế là tan nát kế hoạch ! Đồng chí nói cũng muốn đi một mình thì làm sao không động viên cho được, thế là 2 đồng chí một mình thành hai mình hẹn gặp nhau tại Đà Nẵng. Cứ cùng chí hướng là "đầu súng trăng treo" thế đấy !
Book chuyến bay lúc 8:05 phút ngày 20-10, sát đến hôm đi rồi Vietnamairlines lại báo toàn bộ chuyến bay đổi giờ thành 6:35 phút, điên quá. Thế là phải lọ mọ dậy từ 4 giờ để 4:30 ra khỏi nhà, trời còn tối mò. Đã gọi taxi Mai Linh chờ vậy nên cứ thế là lên đường thôi, mọi thứ gọn gàng trong một balo, khoác trên vai là không sợ quên gì cả, giá một chiều Hanoi - Noibai là 230.000 đồng, ra đến nơi "tip" cho lái xe tờ 10.000 lấy may sáng sớm, đồng chí tươi cười cảm ơn.
Nhìn đồng hồ mới 5:15, thì ra lái xe đi nhanh quá, có hơn 30 phút đã đến nơi, thế là làm thủ tục rồi nghĩ sẽ lên tầng 4 ăn sáng cafe dù đã hẹn ăn sáng ở Đà Nẵng. Còn hơn 1 tiếng mới bay, chẳng lẽ lại đi loăng quăng ? giá mà sân bay Nội Bài nó to bằng sân bay Singapore thì mình cũng loăng quăng thật, nhưng đây thì chỉ kiếm chỗ ngồi là yên thôi. Thế là vào thang máy, lên khu dịch vụ, không có một ma nào cả từ nhân viên cho đến khách hàng, vắng teo. Làm kiểu ảnh rồi ngồi vào ghế chỗ mọi khi mỗi lần đi vẫn hay ngồi thì được một chị dọn dẹp nói là phải chờ đến 6:00 mới có người phục vụ, thế thì đi xuống check in vào trong phòng chờ lên máy bay (departure loung) vậy.
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
Niềm tin và những điều ngộ ra
Chiều hôm thứ Sáu tuần trước, đi làm về, đang ngóng con vì đến giờ về không thấy. Hàng ngày con vẫn xin ở lại trường 30 phút để chơi bóng rổ, nhà gần nên 6 giờ sẽ có mặt ở nhà. Đang sốt ruột thì nhận được điện thoại con gọi về, nói con chờ lấy quả bóng bị bay xuống hồ Giảng Võ, sợ quá dặn vội con không được tìm cách gì hết, đợi mẹ ra rồi tính. Con nói không cần nhưng rồi cũng nói lại "Mẹ ra cũng được". Đặt vội nồi cơm rồi chạy đi ngay.
Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013
Những người con của Đại tướng
“Hổ phụ sinh hổ tử” Đấy là câu thành ngữ mà người đời dùng để ca ngợi những gia đình mà cha con đều thành danh. Phần nào nó nghiêng về khen ngợi, khích lệ hậu duệ nhiều hơn. Bấy lâu nay, chắc là với tính khiêm nhường của mình nên ít ai biết tới các “hổ tử” cũng như các "ái nữ" của Đại Tướng. Nhưng chỉ với một cử chỉ đó thôi đã thấy các anh, các chị đã không làm hổ danh Người.
Bắt đầu từ đêm đầu tiên Đại tướng qua đời, nhiều người dân thủ đô đã đến đứng suốt đêm trước ngôi nhà 30 Hoàng Diệu, nơi ở của Đại tướng. Trái tim nhạy cảm của những đứa con của ông đã nhận thấy đó là tín hiệu mà họ phải đáp lại. Ngay hôm sau họ đã quyết định mở rộng cánh cửa nhà mình để những ai yêu thương Người đều có thể đến gần linh hồn Người. Rồi tự nhiên như thế, không cần một dòng thông báo trên báo chí nhưng ai cũng biết, khắp nơi dân chúng đổ về lặng lẽ nối nhau, tay cầm hoa vào viếng Đại tướng. Kể từ hôm đó, những đứa con, những đứa cháu của Người trong trang phục màu đen đứng lặng chứng kiến tấm lòng thơm thảo của những người bình dân với cha mình.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)