Tưởng nhanh mà tính ra cũng lâu ra phết, kể từ khi tự hứa với mình rằng "sẽ viết vào một ngày đẹp trời rảnh rỗi" chuyện mình chọn cái tên cho blog của mình là Viên Thạch. Chuyện này mình phải gọi là hành trình vì nó là kết quả của cả một quá trình hình thành từ những hào hứng... mới nên.
Lý do tại sao hào hứng viết blog thì ngay từ khi "mở hàng" bài đầu tiên đã nêu rõ, đó là cảm hứng từ một lần cafe một mình, thế nào bất ngờ "chui" vào được blog Bantroi5 của chú Kiến Quốc, đọc được mấy chuyện cười, mấy comments của các thành viên cựu trường Trỗi mà thời gian tưởng dài bỗng nhiên ngắn lại, thấy nụ cười tự nhiên nở trên môi. Vì điều này, cho đến giờ vẫn thầm cảm ơn chú Kiến Quốc lắm lắm.
Cứ thế, những buổi sáng tiếp theo, chẳng biết sao ý nghĩ phải có một blog cứ đeo bám trong đầu, và quen tay vẫn tiếp tục tìm Báo liếp: bantroi5 để đọc, thấy gần gũi thân quen cứ như mình là độc giả trung thành từ lâu rồi vậy.