Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2021

Nghĩ về di chúc


Mình không có thần tượng khi còn nhỏ, chỉ có bố là cả bầu trời, và thấy những điều ở bố đối với mẹ cứ theo mình đẹp mãi. Thấy ngoài kia, chẳng có gì khó khăn...

Khi lớn lên, mình luôn tìm bài học từ vài người bạn thuở hàn vi đã lớn lên thầm lặng hoặc những ngôi sao một thời bỗng có ngày tắt phụt, để sống mạnh mẽ, vững vàng, bình thản trước những giành giật, ganh đua, thị phi, ganh ghét của thiên hạ, người đời.

Mình cứ vậy, nên cuộc sống dẫu có giống bao người khác, buồn vui đủ cả, vẫn không thấy quá sức, không thấy nản lòng.

Mình không thích lao động đến già, mà thích những tấm gương ở một đất nước xa xôi nào đó có người chăm chỉ làm việc, tiết kiệm, để đến khi 35 - 40 tuổi sẽ nghỉ hưu, sống cuộc đời tự do, tự tại. Thực tế, biết nghỉ hưu được bao năm vì ai biết cuộc sống ngắn dài?

Viết di chúc, cũng là một thứ hay ho mình thích. Nhiều người tỏ ra buồn cười, nhưng mình thì thấy đó là việc thực sự ý nghĩa, văn minh. Thứ để lại trong di chúc thường là điều thiện, là những gì còn có thể làm nốt khi sự sống đã hết rồi.

Mình còn có ý nghĩ hiến xác cho y học và đã từng tìm hiểu về nó...

Tỷ thứ, tỷ thứ... mình thích nữa, không kể hết!
Bao gồm cả việc được học lái máy bay Boeing 777 nếu lúc này vẫn tuổi 20! 

Đọc bài viết này: NHIỀU NGƯỜI VIẾT DI CHÚC Ở TUỔI 20
bỗng hiện ra bao nhiêu là chuyện!




Không có nhận xét nào: