Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020

Nhớ ngôi nhà xưa

Bây giờ là tháng Năm, mùa mận chín, mới nhớ ra là ngày còn bé, có đủ thứ ăn mà giờ đây thành đặc sản. Nó tạo ra "khí chất" khi lớn là không thèm phải được ăn ngon hơn nữa!

Mình lớn lên hồn nhiên, nhưng chắc mẹ hài lòng có một đứa con gái như mình, đứa con gái đanh đá so với đám trẻ trâu trong xóm nhưng chăm học, chăm làm, và biết thương người như mẹ. Mẹ vất vả, nỗi vất vả của một cô giáo dạy học thời bao cấp, rời trường lớp là trở về với vườn rau, gà, lợn, như thể cuộc sống vốn là như vậy, không toan tính mà đầy dự cảm, logic, để đảm bảo ăn ngon mặc ấm cho ba đứa con.



Nhớ cảm giác được ăn thịt gà rù, trứng ung, lạc luộc... toàn đặc sản (!) mà không quên cảm giác thỉnh thoảng bị ăn roi.

Năm tháng trôi, mình nhận ra tuổi thơ của mình đầy đủ, chưa từng phải ăn chực cơm, chưa từng bị thèm rỏ rãi, chưa từng cảm giác phải lớn lên để làm việc kiếm tiền, chỉ duy nhất một ước mơ lớn lên làm cô giáo như mẹ và dạy Văn nổi danh như bố.

Mận được cho, tươi, giòn, ngon, ngọt tí ngất (!), làm hiện ra ngôi nhà và khoảng vườn xưa, hơn ba mươi năm đã qua giờ không còn nữa...




Không có nhận xét nào: