Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Ba Na Hills

(Chuyến đi từ hai tháng trước)

Đến Bà Nà Hills lần này, khác lần đến hai năm về trước khi Mark và Thụy về Việt Nam. Lần này đưa Tôm Ốc đi, mới là tháng Ba nên vẫn còn dư âm của những ngày lạnh, dưới chân núi trời quang, nhưng nhìn lên cao thì mây mù bao phủ.

Dặn anh taxi không cần chờ mà có thể đi đâu tùy ý, trước khi xuống núi sẽ điện thoại để anh chủ động đến đón sẽ thoải mái hơn. Đứng trước công trình nhà chờ mới xây với thảm cỏ xanh xếp chữ bằng những vệt cây lá có màu sắc tạo chữ Ba Na Hills, ấn tượng nhưng có cảm giác là lạ. Tường thành xây gạch kiểu hơi hướng "Tàu khựa", cổng lớn mái vòm thời "đông chu liệt quốc", làm loãng đi khung cảnh núi rừng vốn dĩ rất mềm mại, mà tiếc.

Giữa khoảng sân rộng, thấy hai bạn trẻ nước ngoài đang chụp ảnh cho nhau bằng máy có ống tele và chân máy chuyên nghiệp, nghĩ ngay cần nhờ, sẽ có ảnh đủ ba mẹ con. Đứng vào để chụp thật nhanh vì dường như Ốc chỉ thích đi chụp ảnh mà không muốn bị chụp, mặt cứ nằng nặng, nhưng rồi vẫn có ảnh ba mẹ con rất ưng. Thấy việc cậy nhờ trong hoàn cảnh cần thiết thật là được!

Thứ Năm, 8 tháng 6, 2017

Đà Nẵng cùng Tôm Ốc


Hai ngày ở Đà Nẵng và Huế, rõ ràng kế hoạch một ngày đi Bà Nà, một ngày đi Huế. Thời tiết ngày đầu tiên khá đẹp, chỉ có cảm xúc của hai chàng trai là có vấn đề. Trước khi đi Đà Nẵng, Ốc sợ nhà trường thắc mắc việc xin nghỉ học một ngày thứ bảy nên nhì nhằng trách mẹ sao không chờ đến hè hẵng đi. Tôm thì thất vọng vì đã từng háo hức đến Đà Nẵng chỉ bởi nghe nói Đà Nẵng là thành phố duy nhất có 4G mà không hề nhớ chút nào có một lần cùng mấy nhà có các em Tửu, Quẩy, Cún từng thăm Đà Nẵng và Hội An khi còn học cấp 1.

Sáng, hò mãi hai chàng mới dậy được, ăn sáng đã gần 9 giờ. Gọi taxi đi Bà Nà, thấy tự đi rẻ hơn tour mấy trăm nghìn nên ok luôn. Lúc chờ xe đến, hai chàng tranh thủ xuống phòng sạc thêm pin điện thoại, mẹ ngồi cafe ở khu vực "Sky Loung" của khách sạn. Hơi bất ngờ khi có một bác hơn chừng mười mấy tuổi ngồi bàn đối diện một mình hỏi với sang:

- Em vào Đà Nẵng mua nhà à?

Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Dở chứng


Có những ngày thật bộn bề. Khoảng cách nhìn xa của tâm hồn cũng như hẹp lại. Mọi thứ lộn xộn, công việc, tình cảm, bạn bè, gia đình, con cái...

Ước gì, người bên cạnh có thể làm thay những việc mà ta cứ hàng ngày mang trên vai. Ước gì, người bên cạnh thôi nghĩ ta làm mọi thứ đều là do ta thích. Ước gì, ta lại yêu cuộc sống như thời bắt đầu hai mươi tuổi, biết và được quan tâm, chăm sóc thay vì đã gần 20 năm vì trách nhiệm mà khoác lên người chiếc áo nhiệt thành.

Thèm có thể nhẹ nhàng bỏ lại phía sau những điều đang hàng ngày cố gắng. Muốn đi đâu thì đi, đến đâu thì đến. Tĩnh lặng một mình mặc kệ nhân gian dẫu ai có buồn, vui, sướng, khổ... Tự hỏi: phải chăng, khoảng thời gian này là một khoảng thời gian chán ngắt, làm cũng chẳng muốn mà thoát khỏi trách nhiệm cũng chẳng dễ chút nào.

Muốn viết di chúc. 

Muốn hai năm tới trôi thật nhanh rồi những năm tiếp theo trôi thật chậm. Muốn hè đến ra nước ngoài sống một mình cho quên đi cái nắng hè oi ả. Muốn thấy mình giữa không gian và những con người xa lạ, đón nhận sự khác biệt như những hơi thở mới mẻ. Mười hai tháng, giành cho riêng mình một tháng, mà sao không? 

Mạnh mẽ, đôi khi cũng chả là cái qué gì!