Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

TÌNH YÊU


                                          Có tình yêu giống như cơn gió thổi 

                                Vờ vĩnh trao nhau những hẹn hò 
                      Rồi không đến, không một lời nhắn gửi 
            Ta một mình thao thức đón đưa.

                                          Có tình yêu như nắng ban trưa
                                Cồn cào cháy bùng khô khát
                      Rồi một ngày như hoàng hôn phai nhạt
            Âm thầm lịm tắt ở trong nhau.


                                           Có tình yêu giống như nỗi đau
                                 Cào xé cõi lòng chật hẹp
                       Để lại vết thương không gì hàn gắn được
             Dẫu người đã nguôi quên.

                                           Có tình yêu giống như em, như em
                                 Là vờ vĩnh đến vô tình của gió
                        Là hoang vắng của trưa hè khát lả
                             
             Là nỗi đau 
             Cay đắng
             Ngọt ngào

             Có tình yêu giống như ta
             Dại dột

             Một lần
             Vĩnh viễn
             Đã trao...

                                                                                                  Thơ Giang Tuấn Đạt

9 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Bạn Đạt mơ mọng quá, nên có thể vì thế cho đến bây giờ vẫn sống như thế, như chẳng có ai. Tôi không biết rõ lắm nhưng tôi đoán thế. Có thể rồi đây bạn sẽ có một người yêu chẳng biết gì về thơ phú, chẳng yêu ai, chỉ yêu mỗi người yêu của mình thôi. Bạn có cái biệt tài hay noi hộ người khác trong thơ của mình. Cám ơn bạn nhiều

Viên Thạch nói...

Hầu như dân trường Luật thoạt nhìn thì ai cũng bản lĩnh và bình thản, nhưng có lẽ hơn 1/2 số ấy xuất thân từ dân chuyên Văn nên đâu đó trong thẳm sâu tâm hồn là một "khoảng trời bao la" không bao giờ mất, đó là điều mà ngày nay vẫn vô cùng đáng quý, đáng trân trọng... phải vậy không chú CL ?

QV nói...

CL thưởng thức thơ rất tinh tế và làm nhiều thơ nhưng toàn dấu, ít chia sẻ với bạn.

Viên Thạch nói...

Đề nghị chú CL đọc lại bài "Thơ tình gửi mùa Đông" của GTĐ để thấy bạn ấy không hề "như chẳng có ai" !

Viên Thạch nói...

Bài thơ từ thời sinh viên đọc trong cuốn sổ chép tay của GTĐ đến giờ vẫn nhớ đó là bài "Chiếc lá đầu tiên" của Nguyễn Khoa Điềm.

"Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian khe khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Em vừa tròn 16 tuổi sáng nay
(Hoa súng tím vào trong mắt đắm mê say)

Cành phượng hồng yêu dấu đã rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve vô tư tiên tri báo trước
Có một người có lẽ bắt đầu yêu !"

Khi 16 tuổi, GTĐ đã có trong "hành trang sinh viên" rất nhiều bài thơ hay. Giờ thì thơ của GTĐ còn hay hơn những bài thơ ngày ấy.

Nặc danh nói...

Bài thơ "Chiếc lá đầu tiên" là của Hoàng Nhuận Cầm, bạn VT nhé :)

QV nói...

Chú tò mò, bây giờ bạn ấy ở đâu, làm gì?

Viên Thạch nói...

À đúng rồi, của Hoàng Nhuận Cầm. Xin lỗi vì đã nhớ nhầm !

Viên Thạch nói...

GTĐ giờ đang sống và làm việc tại Budapest, Hungary chú QV ạ.