Vẫn con phố nhỏ, vẫn hàng cây
Mười mấy năm rồi chẳng đổi thay
Có làn mưa nhỏ như hò hẹn
Để cho hoa tím chợt rơi đầy.
Có kẻ lại dừng nơi quán cóc
Bỗng nghe hoài niệm thoáng qua lòng
Thương ôi cái thuở còn xanh tóc
Gót nhỏ ai còn xuống phố không ?
Gót nhỏ giờ không còn xuống phố
Phong sương cũng điểm tóc xanh rồi
Chỉ có mùa xuân là vẫn thế
Nồng nàn như cái thuở hai mươi.
Trách gì cái thuở đa mang ấy
Đã từng mơ mộng những trăm năm
Trách gì gót nhỏ vô tâm ấy
Để mãi vẹn nguyên một vết hằn...
Vẫn biết duyên kia chỉ một lần
Hẹn hò giờ chỉ với mưa xuân
Quay về hong lại vài câu cũ
Gửi chút tình xưa đến cố nhân.
Thơ Giang Tuấn Đạt
4 nhận xét:
Kể về xa xưa, về những kỷ niệm thì có lẽ GTĐ là đầu bảng của những nhà thơ không chuyên. Tôi thấy GTĐ nói về những chuyện này nhẹ nhàng lắm, đơn giản lắm nhưng đi vào vào lòng người cũng thú vị lắm. Đọc bài này của Đạt làm tôi nhớ hết tất cả những gì của tuổi thơ tôi với đánh đáo, chơi bi....và cả tình yêu nữa./Ôi bóng nhỏ không bao giờ trở lại/ Để lòng tôi đầy dẫy những nhớ thương/ Ước một ngay fhay một giây nào đó / Kéo tôi về nơi bóng nhỏ quê hương.
Chú CL viết hay, làm thơ cũng hay. Chỉ tại chú CL không một mình lâu như GTĐ cho nên không có cảm xúc kiểu "ngày xưa" nhiều như GTĐ thôi !
Có thể chú CL có cảm xúc kiểu "ngày xưa", thậm chí nhiều không kém GTĐ của cháu, nhưng hoàn cảnh không cho phép thổ lộ. Chú ấy làm nhiều thơ lắm, nhưng ít chịu chia sẻ với bạn bè.
Hihi. Vụ này chú CL nên thổ lộ đi thôi. Nếu âm thầm mà giữ là có người thắc mắc đấy !
Đăng nhận xét