VỤNG VỀ THƯƠNG NHỚ
Có một chiều anh lạc bước đến đây
Trước cổng nhà em hoa tím giăng đầy
Như thể gió cũng cùng anh hồi hộp
Nửa muốn vào, nửa lại muốn đi ngay.
Em sẽ nghĩ hẳn là do mùa Hạ
Đã làm anh lú lẫn hết cả rồi
Muốn vào thế mà sao không gõ cửa
Lại cứ thì thầm câu thần chú ”vừng ơi...”