Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

Mười bảy tuổi


Mười bảy tuổi, mình bước chân đi xa, vào đại học. Sau mười năm, chẳng nghĩ được đã trở thành phụ nữ có gia đình và sắp 2 con. Mười năm sau nữa, những bước chân xa nữa, hiểu nhiều điều bằng suy nghĩ của một phụ nữ trưởng thành, không ít lần ước mình trẻ lại. Bảy năm nữa lại tiếp tục trôi qua, là những dõi theo con từ thời khắc con cũng đã bắt đầu mười bảy tuổi.

Đôi khi, chẳng nhớ nổi những vất vả, gian nan, buồn, vui đã có. Học cách quên nỗi buồn và biết cách tạo niềm vui.


Có bao giờ?


Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: “Bạn là ai? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn?”. 

1. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. 


2. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. 


3. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.


Đúng vậy nhỉ? 


Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

Vẫn yêu CSGT


Hôm qua, bị CSGT túm tại ngã tư Kim Mã - Núi Trúc vì rẽ trái vào giờ cao điểm, rồi thả. Bỗng nhớ kỷ niệm cũ. 

Ngày đó, 20 tuổi, tại chốt lưu động gần ngã ba Cầu Đuống, nàng sinh viên Luật với quần jeans, áo sơmi kẻ sọc, giầy thể thao, ba lô trên vai tự tin ghé vào nhờ 2 anh CSGT "tuýt" hộ một cái xe khách đường dài để về Yên Bái. Từ 3 giờ chiều đến hết ca trực (chừng 4:30pm) mà không có xe nào (thời đó hiếm xe). Với lời khuyên quay về Hanoi, mai sẽ cho đi nhờ sang đó và sẽ bắt được xe buổi sáng, bởi dù có ghi lại biển số xe nào khác cho đi nhờ thì các anh cũng không bảo đảm được sự an toàn trên một chặng đường dài cho một cô gái đi một mình.