Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

Super thông minh


Câu nói: 
- Cô là một cô gái quá thông minh!

Là câu mình được nghe sau khi kết thúc buổi phỏng vấn của một ngài lãnh đạo già (so với mình bây giờ thì chưa già ;-)) năm mình 23 tuổi. Tâm lý cẩn thận, chừng mực của một sinh viên mới ra trường trước những người lần đầu tiên gặp mặt, nhất là những câu khen, nên không hề cảm thấy sung sướng hay tin tưởng. Nhưng ra về, mình vẫn xâu chuỗi lại những gì đã trao đổi trong gần một tiếng, từ việc học hành, yêu đương, sở thích, nhu cầu, thử thách và nguyện vọng... Ơn trời, cái gì mình cũng nói thật. Sau đó ít hôm, mình được gọi đi làm!


Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

Thăm thầy


Có lẽ, chẳng khi nào có thể nói lên đầy đủ những điều cứ đầy mãi lên trong tim về những thứ tưởng như vô hình mà lại là tất cả. Ai đó, có thể diễn đạt được bằng lời về tình cảm giành cho ai đó, còn mình, trước những gì thiêng liêng, đôi khi chỉ bằng những nụ cười hay những giọt nước mắt lặng lẽ thôi...

Cả một đời, con gái chỉ có thể nói khi viết những dòng chữ trong "Phút giành cho cha" và cũng chỉ là "tình con mùa Vu Lan" khi nhớ mẹ. Với thầy, là tình yêu hoà trộn trong nỗi nhớ của bạn bè, trong kỷ niệm lẫn trong những giọt trào khoé mắt của "Hiền và Hà" khi nhắc về những ngày xa xưa...


Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Đi lễ đầu năm


Mình là người theo chủ nghĩa duy vật, không duy tâm, mọi điều được, mất, đến và đi diễn ra trong cuộc sống luôn được mình hiểu theo một logic tất yếu, là kết quả từ tư duy và hành xử của con người, mà theo duy tâm thì được gọi là "nhân quả".

Mình không duy tâm, nên không hiểu về các nghi thức đền, chùa. Không biết cách khấn vái, lễ lạt, cầu xin như nhiều người khác, nên đến chùa hay đền chỉ thích vào những hôm vắng lặng, thích ngắm sân chùa, cây cối, và thinh không... Không hiểu, không biết, nhưng không thấy nơi đền chùa là nơi xa lạ, khác biệt, mà trong lòng đâu đó vẫn tìm kiếm một niềm tin, một góc tâm hồn thanh tao nơi của Phật, bởi thế, thỉnh thoảng bạn rủ, mình cũng vẫn đi lễ chùa...




Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

Quà tết cha mẹ



"Cha tôi mỗi ngày một già yếu đi, mỗi lần tôi về xót xa. Nhưng tôi đã tìm ra cách..."

Ai nghe cái quảng cáo hấp dẫn, "đặt vấn đề" quá đúng với tâm trạng mọi người này cũng phải tập trung để... nghe tiếp. Xem coi, tìm ra cách gì mà có thể giải quyết được vấn đề nặng trĩu nan giải là cha mỗi ngày một già yếu chống gậy run rẩy?