Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Lan man cho những điều mơ ước



 Năm 16 tuổi, cứ chiều đến là bắt gặp cảnh Bạch Hà ngồi trước vô-lăng chiếc U-oát tháo mui chở đến gần hai chục khách, đứng ngồi lố nhố phía sau làm mình bái phục. Ấn tượng với hai búi tóc tròn như nắm tay vểnh trên hai bên tai với nụ cười toe toét lượn vèo qua trước cửa nhà mình làm mình cứ thầm tự hào có cô bạn được thế!. Hình ảnh một cô gái học lớp 12, sáng đến trường chiều lái xe giúp bố kiếm tiền có lẽ hiếm ở đâu có được. Nhà Bạch Hà có bốn chị em gái nên cô bé ngoan ngoãn giỏi văn nhất nhà được bố đem ra làm cộng sự, đến tận bây giờ mình cũng vẫn chưa thấy đâu một cô học sinh 16 tuổi tự tin lái ô tô như cô bạn thân của mình ngày ấy. Có lẽ vì thế mà âm ỉ trong thẳm sâu tâm hồn mình, dù không nói ra nhưng hình ảnh một cô gái lái xe với mình luôn rất đẹp, rất phóng khoáng - tự tin. Và cũng có lẽ vì thế mà mình nghĩ nếu có cơ hội thì mình cũng sẽ làm được, vì mình cũng là một cô gái mạnh mẽ chẳng kém gì Bạch Hà, cùng tên là Hà mà!


Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Nơi mình đã bước đi rất nhẹ


Buổi sáng đầu tiên đến Côn Đảo, trong thời gian gần trọn buổi sáng chờ đợi có phòng khách sạn mình đã một mình đi thăm gần hết những di tích nơi này. Âu có lẽ cũng là ai đó muốn mình như vậy.

Đây là trại Phú Hải. Bước vào sau cánh cổng, nhìn khuôn viên sạch sẽ, yên ắng mà không thể ngờ rằng bên trong những dãy nhà giam được gọi là "giảng đường" cho những người cách mạng, đã làm cho trái tim nhỏ bé của mình bàng hoàng, thắt lại.


Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

Cố gắng để ngày mai lại viết


Gần hai tháng rồi, không viết gì, chuyện Côn Đảo vẫn dở dang chưa hết.
Gần hai tháng, chẳng xem tivi. 
Gần hai tháng, chẳng đọc được mấy cuốn sách mua về, cứ chỏng chơ ra đấy.
Gần hai tháng, ù đầu lo con chuyện thi cử
Gần hai tháng, lo chuyện học hành, hồ sơ, giấy tờ, nhà cửa
Gần hai tháng, chẳng được cafe sáng một mình...

Thời gian...
Thương ai vất vả
Sợ cả những thứ mơ hồ...

Viết, liệu có cân bằng được lại?