Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Hiền hoà nơi sóng vỗ


Khi máy bay cất cánh rời sân bay Tân Sơn Nhất, phố phường xa dần trong tầm mắt, chỉ còn lại những vệt đường đại lộ xa dài tít tắp nối trung tâm tới ngoại thành. Từ cao nhìn xuống, những suy tư về cuộc sống bỗng trỗi dậy khi dõi theo những đoàn người xe đang di chuyển trên con đường lớn, nhỏ xíu như những đàn kiến nối đuôi nhau ngược xuôi trong sớm Sài Gòn. Thấy mình, thật nhỏ nhoi...


Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Phải chăng là lạc bước


Lần đầu tiên ngồi trên máy bay ATR.  Cảm nhận rõ, chuyến bay nội địa đường ngắn nó khác biệt với những chuyến bay dài rõ ràng. Chỗ ngồi chật, máy bay bé, ngăn để hàng thấp và hẹp đến độ cái túi mình xách tay để vào rất khó, khách hàng phải ngồi chia đều hai phía giúp máy bay được cân bằng. Cất cánh, phi hành đoàn được giới thiệu chỉ có cơ trưởng người Ecuado và một nữ tiếp viên, thấy chuyến bay có gì đó như ít độ an toàn hơn hẳn. 




Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Đi về phía đảo


Trả phòng khách sạn lúc 5 giờ sáng, không cần gọi taxi từ hôm trước mà chỉ cần ra trước cửa khách sạn là có thể bắt taxi ngay. Trời mờ sáng, vừa bước chân nhanh ra sát đường ngó xem có chiếc taxi nào sắp đến không thì bị chặn ngay bởi cánh tay của anh bảo vệ đang đứng bên vỉa hè cùng lời cảnh báo: "Chị đứng gần vào phía trong đi". Cảm nhận thấy, Sài Gòn không an toàn mặc dù mình không hỏi, anh bảo vệ cũng không giải thích gì.


Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Nửa ngày đầu tiên


Sài Gòn nắng ấm, nhưng hình như mình thích cái lạnh của mùa Đông Hà Nội hơn. Ra đường, không nghĩ sẽ choàng lên bộ cánh là chiếc váy đơn giản, không tay như khi ở nhà tưởng tượng được, vậy là quần đũi mềm ghi sẫm và áo đen đơn giản, chắc mát hơn.


Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Lên đường


Từ nhiều năm trước, trong đầu đã nảy sinh ý định sẽ đi đâu đó một mình, xa gần không quan trọng. Đi một mình, vì biết rằng chẳng dễ chờ ai cùng sở thích, cùng có mong muốn đi vào thời gian phù hợp với mình. Vì vậy, ngoài những lần đi nhiều mình thì có cơ hội, sắp xếp được là một mình cũng đi ngay, ai thắc mắc gì cũng kệ. Đi, mới biết, khi xa nơi thân thuộc mình nghĩ gì, nhớ ai và cần gì hơn khi mà lúc nào bên mình cũng là ngổn ngang bổn phận, nghĩa vụ và trách nhiệm, là những buồn, vui cứ bị hòa trộn cùng cảm xúc của nhiều người. 

Lần này, lên đường vào những ngày giữa tháng Ba, hướng về phương Nam đầy nắng. Hà Nội đang còn lạnh, nhiệt độ chừng 20 độ C nhưng nơi sẽ đến là một vùng ấm áp. Chẳng biết cảm giác có khác nhiều khi đến nơi không? Lại nhớ những lần kéo vali một mình sang Singapore và Mỹ, mọi cảm xúc không hề giống như tưởng tượng lúc ở nhà.



Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Phải ngại con rồi!


Kết thúc khoá học, con zai cười cười đưa cho mẹ hai tờ giấy chứng nhận, một là sẽ giành giải Nobel và hai là sẽ trúng sổ số nhưng bị mất vé, thấy vui nhưng rất buồn cười. Hỏi ra, con zai nói hết khoá, có buổi kiểu vui chơi, mọi người cùng tham gia và vote cho ai đó, trừ mình, về dự đoán tương lai, ai được vote nhiều nhất sẽ được cấp giấy chứng nhận. Có khoảng gần chục lĩnh vực dự đoán, kiểu như sẽ thành một ai đó, trong đó có cả tốt và không tốt. Giấy chứng nhận con là người được vote nhiều nhất sẽ nhận giải Nobel, rất khiếp!



Có gì đó làm cho những kỷ niệm tuổi thơ của mẹ lại ùa về, tuổi 16 với bao nhiêu điều trong sáng và hoài bão... Hơn hai mươi năm nữa, con sẽ trở thành người đàn ông tuổi trung niên, như mẹ bây giờ. Khi đó, con sẽ không quên đã từng được nhận sự bình chọn, ủng hộ ngày xưa chứ?

Thấy vui mà bâng khuâng...


Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

Ngôi làng không có lối đi


Với các dòng kênh xanh biếc bao quanh, ngôi làng Giethoorn không bị ồn ào bởi tiếng động cơ xe cộ vì không có đường đi, hấp dẫn bất kỳ du khách nào khi ghé thăm.


Ngôi làng Giethoorn cổ kính, bình dị nằm tại tỉnh Overijssel của Hà Lan giống như trong truyện cổ tích.