Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Mưa ngâu


Em có biết mùa Đông vừa thảng thốt
Khi mà em hát lại khúc mưa ngâu
Thảng thốt nhớ bao điều từng vùi lấp
Và một mùa sen từng day dứt về nhau. 


Chẳng ai nghĩ rồi chia tay như thế
Em dấu mình đằng sau những thờ ơ
Anh gói lại nỗi buồn trong lặng lẽ
Bài ca chìm trong quên lãng đến giờ .



Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

Gần đèn thì rạng


Đây là câu chuyện về người tài xế của Lý Gia Thành, tỷ phú Hong Kong. Ông tài xế này sau 30 năm lái xe cho Lý Gia Thành cũng đến tuổi nghỉ hưu. Lý Gia thấy vậy liền ngỏ ý tặng cho ông số tiền 2 triệu đô Hong Kong (khoảng 280 ngàn $) làm tiền dưỡng già.

Tài xế liền từ chối và nói rằng bản thân mình đã để dành được 20 triệu đô Hong Kong từ khi lái xe cho Lý Gia.

Lý Gia Thành thấy lạ liền hỏi; mỗi tháng lương của lái xe khoảng 6000 đô HK vậy làm sao trong 30 năm lại có 20 triệu đô HK?
Ông tài xế trả lời: mỗi lần nghe ông nói chuyện qua điện thoại muốn mua mảnh đất nào hay cổ phiếu nào sắp lên giá là tôi liền ghi chép và lấy tiền tiết kiệm mua một ít. Bây giờ tính ra số tài sản đó cũng được 20 triệu đô rồi.




Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

Duyên bác sĩ


Chiều nay, lấy hết can đảm đi khám răng. Lại phát huy cái bản sắc miền núi, đi đường chẳng phán đoán gì nên đến đầu phố Yết Kiêu bị một anh mắng cho một phát "Ơ cái gì, hỏi đã chỉ cho thì chỉ có đúng thôi, ơ ơ cái gì?" khi mình vừa cất lời "Ơ..." vì đứng trước nhà số 2 mà số 1 thì anh ấy bảo ở trên giữa phố. Nghĩ lại, thấy mình dở người. Phố Yết Kiêu một chiều, đi đến giữa phố rồi mà không hề nghĩ cái Cung Văn Hóa Việt Xô nó chiếm đến 1/3 phố mà cứ nhìn bên phải thấy số nhỏ dần là tiến. Thấy hơi tức tức vì bị đối xử kiểu như mình không phải là phụ nữ, dù đã thông cảm là anh ấy chắc nghĩ mình nghi ngờ anh ấy trả lời sai. Một giây nhận định, anh ấy là người sống tại nơi này, có vẻ như chủ một trong mấy cái cửa hiệu góc phố đó vì anh đang ngồi bên cái bàn uống nước được kê hẳn ra giữa hè vốn đã chật bởi hàng xe máy ngay bên. Anh ấy quen được người khác nghe lời rồi, chắc thế!

Vòng xe sang phố Trần Bình Trọng rồi đi lại từ đầu phố Yếu Kiêu. Đúng là số 1 Yết Kiêu khó nhìn thật, tòa nhà có sân cao hơn hè phố lại còn tụt hẳn vào trong. Đen một nỗi, phòng răng ở đó đã chuyển đến phố Phạm Ngọc Thạch trước đó 2 tuần, thấy cái vụ bị mắng thêm phần nhức nhối! May mà anh bảo vệ ở đó chỉ dẫn ân cần, dễ chịu, mình nói lời cảm ơn cũng thấy đỡ tiếc lời.


Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

Lại có quà



Cuối tuần trước, nhận được lời nhắn có mặt vào sáng thứ Hai đầu tuần để chia tay anh Khắc Việt đi định cư ở Mỹ và ra mắt sách mới của anh Trọng Luân. Sự thân tình các anh giành cho làm mình không có cảm giác các anh là những người rất quan trọng, mà chỉ thấy các anh như là những người hiển nhiên gần gũi với mình thôi, rất thân tình, nên nhận lời.


Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Việc nhà

Điện thoại reo...

- Đang làm gì đấy?
- Em đang xem ti-vi thôi. 
- Ở nhà thế nào? Tôm Ốc ngoan không?
- Cũng bình thường, Tôm Ốc học hành không vấn đề gì, chỉ tội sểnh ra là chơi điện tử thôi, việc gì cũng phải giục.
- Ừ, để anh điện thoại nói chuyện với Tôm.
- Vầng.