Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

Yên Tử tháng Mười


Nếu như đến đâu đó là nơi mình thực sự muốn đến, những kỷ niệm lưu lại sẽ luôn đẹp, quý giá mãi theo thời gian. 

Tháng Mười, Yên Tử đẹp như tranh. Nắng vàng rực và những tán lá vẫn còn xanh, màu xanh ánh lên trong vắt, dịu dàng che bớt đi những tia nắng xiên chiếu lên con đường mòn uốn lượn quanh những thân cây mốc, già... Đẹp thật là đẹp.




Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Nhớ Thoa Mì



Nó mời về dự cưới con gái đi lấy chồng mà cứ thấy nôn nao, cồn cào, như ngày Tết năm 1992, ra nhà nó chơi như bao Tết khác nhưng nó chẳng còn ở nhà. Chỉ gặp và chứng kiến Ba nó nhìn mình khóc tu tu vì nhớ nó, thương nó chẳng được đi học như mình. Ai bảo xinh cho lắm vào, lại còn lấy phải anh đang xoắn lên cần lấy vợ. Mình ghét mấy anh đã zà lại còn tinh mắt lắm :D.


Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Khi bố không còn



Một câu chuyện rất cảm động của Raphael Zohlera. 

Cái chết luôn luôn bất ngờ. Thậm chí những người bệnh vô phương cứu chữa cũng hy vọng rằng họ không chết hôm nay. Có thể sau một tuần. Nhưng chính xác không phải bây giờ, không phải hôm nay.
Cái chết của cha tôi đã còn hơn cả bất ngờ. Ông ra đi ở tuổi 27 như một vài nhạc sĩ nổi tiếng từ “câu lạc bộ 27”. Ông còn trẻ, rất trẻ. Bố của tôi không là nhạc sĩ cũng không phải là người nổi tiếng. Ung thư không lựa chọn nạn nhân của mình. Ông ra đi khi tôi mới 8 tuổi – tôi đã đủ lớn để nhớ về ông suốt cả cuộc đời. Nếu ông chết sớm hơn ở tôi sẽ không có những ký ức về bố và tôi sẽ không cảm thấy đau đớn nhưng như vậy tôi đã không có bố. Nhưng tôi vẫn nhớ về ông bởi vì tôi đã có bố.


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Lâu rồi...


Post cái ảnh chụp hai bố con đèo nhau bằng xe máy trên phố La Thành hôm nào (không nhớ) lên facebook, viết vài lời tâm trạng mà thấy thời gian cứ ào ạt ùa về...



Lâu rồi,