Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Cây kơ-nia trong tôi


Nếu không đến Tây Nguyên lần này có lẽ tôi sẽ luôn nghĩ cây Kơ-nia là một loài cây khác.

Bài hát "Bóng cây Kơ-nia" luôn gợi cho tôi nhớ rằng tôi đã nghe đâu đó ai đã giải thích với tôi rằng "cây kơ-nia là cây gạo ở miền Bắc". Từ đó, tôi yên tâm với "bóng cây kơ-nia" là bóng cây gạo tỏa bóng thân già với những chiếc cành khẳng khiu chứ không hề rợp lá. Tôi thấy hình bóng của người phụ nữ địu con trên nương giữa nắng gió cao nguyên cứ vừa kiên cường vừa nhẫn nhịn... 

"em và mẹ nhớ anh..."

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Nhớ con


      Đang ngồi ở sân bay, nhìn thấy con đang vui cùng Bi với Tí nhà cô Thu Hùng ở bể bơi Keangnam mà tự nhiên thấy cồn cào. Nhớ con trai đến lạ.


      Đi trại hè quân đội về là những ngày rảnh rỗi. Mọi năm những ngày này Tôm Ốc về ông bà Ngoại rồi, năm nay do Tôm bận thi nên Ốc bỗng trở nên rảnh rang, thời gian thừa thãi. Đang giờ giấc ngay ngắn, sáng thể dục sớm, tối sinh hoạt rồi ngủ sớm thì mấy ngày trở về con ngủ nướng do dậy chẳng biết làm gì. Đúng lúc thế nào Tí gọi điện năn nỉ cô Hà cho anh Tôm anh Ốc sang chơi, thật là đúng ý Tôm Ốc quá!



Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Cuộc gọi từ An Giang


       Sáng thứ 3 tuần trước nhận một cuộc gọi của một người đàn ông từ số máy lạ, giới thiệu đang gọi từ An Giang. Cảm giác có chuyện vụt nhanh qua tâm trí khi câu hỏi đầu tiên mình nghe là "Xin cho hỏi, đây có phải là số điện thoại của luật sư Việt Hà không ạ?", và đúng là có chuyện thật. 



       Sáng hôm qua, nhận được thư từ An Giang. Cứ suy nghĩ mãi. Người gọi tuần trước là một đại biểu Quốc hội của tỉnh An Giang, mong mình có thể giúp đỡ một cô bé nghèo bị lạm dụng đang kêu cứu được bảo vệ. Mình không nghĩ, cái thiện tâm của một luật sư như mình cứ lan xa, chẳng thể ngừng khi mình từng nghĩ mình sẽ không nhận giúp vụ hình sự nào nữa sau vụ án Vườn Mít ở tỉnh Bình Phước mình đã dày công.

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

Gửi con vào quân đội



Chiều ngày 29 tháng 5 năm 2015 dự định chỉ đưa Ốc lên trung tâm giáo dục quốc phòng Thái Nguyên rồi về Hà Nội ngay để sáng hôm sau đi dự lễ kỷ niệm 20 năm ra trường của khóa 15, đại học Luật cho kịp, nhưng rồi ở lại. Cảm giác chia tay buổi tối để con trai ở lại cùng một số bạn và phụ huynh khác tưởng dễ dàng hóa ra thật sự khó khăn. 

Điện thoại cho "anh bạn cùng nhà" thông báo sẽ ở lại cùng con đêm đó, thấy giọng cười tán thành kiểu "biết rồi mà!". Vậy là nhận phòng cho Ốc sau đó hai mẹ con ra sân cỏ, Ốc ngồi trên lưới tập còn mẹ thì có dịp nằm trên cỏ ngắm sao trời... Vậy mà chỉ một loáng sau đã có đến 4-5 chiến sĩ nhí vừa mới gặp nhau đã cùng đi vòng vèo, nói cười rôm rả.


Sẽ là kỷ niệm khi con lớn lên

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Ngày ấy - bây giờ


        Có lẽ mỗi chúng ta đều đã mang trong tim một cảm xúc ngọt ngào trong ngày gặp mặt. Hai mươi năm - tưởng dài mà sao như chưa từng xa? Những kỷ niệm, những gương mặt thân quen, những ký ức không quên trong những ngày gian khó, những bạn bè đã từng cùng chung kỷ niệm nơi trường xưa