Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Mấy ngày tết


Mấy ngày Tết trôi vèo, chẳng viết được gì vì lăn ra khật khừ từ chiều mồng 2. Có lẽ do sau giao thừa đi bộ ra đường, gặp mưa nên  bị cảm, về ngủ cứ li bì, uống thuốc giảm đau không đỡ như mọi lần, thế là phải chấp nhận đến tận mồng 7 mới thấy khá lên chút. Hôm nay, bỗng rơi vào cảm giác trống trải, bâng khuâng khi chuẩn bị cho một kế hoạch mới, một lựa chọn nhận được ủng hộ mà sao thấy mông lung...

Thôi thì, không nghĩ nữa, post ảnh dịp Tết lên để nhớ đã nào. Mọi việc để đấy đã, sắp xếp lại vào những ngày sau.

Ngày 29 Tết:


 Ba mẹ con selfie trước khi Tôm Ốc về ông bà Ngoại. Cười xấu có vẻ không dễ :-)

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Nói với con hôm nay


         Tôm con,

         Lúc tối, con gọi điện cho mẹ vì quên đề ôn Toán vào 10 ở nhà, mẹ chụp gửi email cho bác Hoàng nhờ download về máy tính của ông Ngoại, để con có thể nhìn vào đó và hoàn thành được bài tập trong dịp Tết như con mong muốn. Mẹ thấy vui vì con có ý thức học tập nhưng mẹ cũng đã thấy buồn vì con nói rằng ngại không dám hỏi bác do vừa có chuyện xảy ra giữa con với anh Mèo nên bị bác mắng. Con lý luận rằng con vô tình không cố ý, em Ốc cũng nói vậy, nhưng con không hiểu những gì mẹ đã từng dặn con là đôi khi sự vô tình cũng gây cho người khác khó chịu hoặc tổn thương rất lớn và con không thể đòi hỏi người khác phải chấp nhận, phải hiểu và tha thứ về sự vô tình.

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Chuyện liên tưởng


          Vừa mới đây, tôi gặp một chuyện mà tôi không chắc chắn đó là thật hay đùa, nhưng theo cảm quan của tôi là thật nên tôi đã không quên nó đi, mà lại nhớ đến những tình huống tương tự tôi đã từng gặp trước. Chuyện là, trên chuyến đi xa về, trên xe có bốn người và tôi là phụ nữ duy nhất. Khi còn cách Hà Nội chừng 30km, tất cả cùng nhận thấy thời gian về đến nhà là hơi sớm do ai cũng nghĩ chuyến đi chơi sẽ ngốn hết nhiều thời gian của chúng tôi hơn. Ngoài xe của chúng tôi, đoàn đi còn một xe nữa đi sau chắc vài chục kilomet vì nhóm đó hay dừng lại trên đường chở thêm đặc sản địa phương mỗi khi xe đi qua, cũng là xe chở một số thứ cần thiết của một thành viên của xe bên này, nên việc làm sao để gặp nhau tại Hà Nội đã được trao đổi để ra  được phương án hợp lý.

          Trong suy nghĩ của tôi lúc ấy, tôi không nghĩ việc các bà vợ ở nhà sẽ suy đoán rất logic việc chồng đi đâu xa về theo chiều hướng tiêu cực như chúng tôi đùa vui lúc ấy. Tôi là phụ nữ, nhưng thuộc hàng "chíp hôi" nên tôi cũng thả phanh góp chuyện, dù có lúc tôi cảm thấy mình hơi ngây ngô so với thực tế chuyện tôi nghe. Tôi cũng không có kinh nghiệm giúp đỡ "đồng đội" trong những hoàn cảnh gay cấn khó đỡ nên khi được hỏi "Theo Hà thì nên nói thế nào?", tôi chỉ biết cười trả lời "Em đang nghe xem sự việc sẽ thế nào để còn biết tình hình rút kinh nghiệm khi có chuyện tương tự ở nhà đây!".

          Đang hào hứng vì nghĩ đang biết về những chuyện thật như đùa thì "đồng chí Y" đã đề xuất ý kiến làm mình chưng hửng: "Hay là rẽ vào nhà mình ở gần đây gần tối về, cho "đồng chí X" né vụ về sớm đỡ phải giải trình với vợ, còn cho Hà xuống bắt xe buýt về Hà Nội, ở đây có xe buýt rồi". Mình đần thối vì tình huống bất ngờ, chưa từng bị ai thả dọc đường như thế, mới thốt lên "Ối! thật ạ?". "Thôi, ai lại thế, về luôn thôi." - là câu nói của "đồng chí Z" còn lại như cứu tôi khỏi tình trạng như bị bỏ rơi - và cũng cho tôi thấy có người biết thương tôi chứ không như "đồng chí Y" phũ phàng!. Vậy là, tôi bình tâm trở lại, rồi nghĩ "Đồng chí Y đón mình, cho mình đi cùng xe, nên trả mình về đúng chỗ chứ nhỉ, trừ khi mình tự ý muốn xuống giữa đường, đang yêu quý bỗng thấy hơi bị ghét rồi đấy!"