Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Ảnh Mộc Châu


       Chờ đợi mãi thì cũng được đến Mộc Châu. Chuyến đi là một kỷ niệm đẹp về nơi lần đầu tiên được đến. Do đã rất háo hức từ rất lâu vụ đi Mộc Châu mà chưa thành nên khi được chú Quốc Việt thông báo sẽ có chuyến đi Mộc Châu dự tết người Mông, mình không đắn đo gì đăng ký tham gia ngay. Không biết thành phần gồm bao nhiêu người, gồm những ai mà chỉ biết rằng sẽ đi hai xe, có chú Quốc Việt và chú Hữu Thành là Trỗi, nên thấy như vậy là đủ an toàn rồi! 


       Đến Mộc Châu, lại một lần nữa cảm nhận rõ mình có thể thích nghi được hoàn cảnh một cách tuyệt vời. Rất nhiều sự kiện đã diễn ra, chú Hữu Thành đã ghi lại rất giống những gì mình cảm nhận trong bài Chuyến đi thú vị, bản Tà Số Hai trên trang "Bạn Trường Trỗi" nên mình sẽ chỉ đưa  ở đây tin bài qua ảnh thôi.

       Từ Hà Nội, được chú Hữu Thành đi xe qua đón ở Giảng Võ, trên xe có sẵn một "đồng chí" được chú Thành giới thiệu là "anh Vinh" nên mình cũng gọi là anh Vinh! Đến Mộc Châu, do đã trình bày trước, nên không ngại ngần hưởng thụ cái cảm giác của ngày còn bé là được nằm trên tán lá chè, nằm như thế cũng có thể chụp được cảnh ở xa. Do chú Hữu Thành thấy "ngất trên cành quất" mà chụp lại cảnh này nên mình có cái ảnh đẹp. Còn đôi chân, tự mình chụp lấy!



Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Làm mẹ của những đứa con trai


       Tôi có ba con trai. Khi các con tôi còn nhỏ, tôi thường được nghe câu hỏi: “Sao, cố thêm cô con gái nữa chứ hả?”, đôi khi câu hỏi vô duyên này khiến tôi phát cáu. Chưa kể, người ta cứ "dìm hàng" ba cậu con trai tôi bằng những câu bâng quơ kiểu “Tam nam bất phú”, “Sau này ế vợ hết thôi con ạ”. Chết thật, thế có nghĩa là việc tôi có ba con trai là tội lỗi, là “phá vỡ trật tự tự nhiên của vũ trụ” hay sao?

1. Khi là mẹ của những cậu con trai, tôi sẽ là tình yêu đầu tiên của chúng. Những cậu con trai luôn quấn quýt mẹ, đó là một điều hết sức tự nhiên, cũng như con gái thường quấn ba vậy. Các nhà tâm lý học cho rằng nguyên nhân của sự việc trên là sự thiên vị giới tính. Em gái tôi (một người mẹ của hai cô con gái) ngạc nhiên vô cùng khi chàng trai nhỏ của tôi đón tôi về nhà bằng những tiếng reo hò, chúng hôn lên má mẹ, vuốt ve mái tóc của tôi và thi thoảng chúng đang chơi đùa với nhau lại chạy về mẹ nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm”. Con trai sẽ được học từ mẹ sự yêu thương, mềm mại và linh hoạt hơn, biết tôn trọng người khác, quan tâm và chia sẻ. Từ mẹ, các chàng trai học cách yêu thương những người phụ nữ, và tìm ra cách để được một nửa thế giới yêu thương mình.

Tôi đã có lúc xao động vì thèm một cô con gái, nhưng chỉ cần nhìn những hình ảnh thế này là tôi không giấu được niềm sung sướng, hãnh diện.

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Đợi


                           Phải vì em sẽ mặc áo mầu hồng
                           Nên xuân mới thẹn thùng đến vậy
                           Anh cứ ngỡ xuân đến lâu rồi đấy
                           Anh chỉ là đến sau.


                           Nhưng xuân chẳng hồng được như áo em đâu
                           Nên chỉ biết gửi nắng bên thềm cửa
                           Rồi như anh, xuân thập thò trước ngõ
                           Đợi chờ em bước ra.

Bạn đặc biệt và là duy nhất!


Giàu hay nghèo, sang hay hèn, nhàu nát hay phẳng phiu thì bạn vẫn luôn 'có giá' với những người thân yêu.
Haley
(Dịch từ Inspirationpeak)

Một diễn giả nổi tiếng bắt đầu cuộc nói chuyện bằng một tờ 20 đô la trên tay. Trong khán phòng lúc này có hơn 200 người khách, ông giơ tờ tiền lên và hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?". Những cánh tay lần lượt giơ lên. Người diễn giả nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ tiền này cho một trong số các vị nhưng trước tiên tôi muốn làm một việc".

Ông liền vò nát tờ tiền, rồi lại hỏi: "Ai vẫn muốn nó nào?", vẫn có những cánh tay đồng ý. Ông hỏi tiếp: "Vậy thì, nếu như tôi làm thế này...", diễn giả quăng tờ tiền xuống đất rồi dùng chân mình dẫm và nghiền nó. Sau đó, ông nhặt lên, lúc này tờ tiền đã trở nên nhàu nát và dơ bẩn. Ông lại hỏi: "Bây giờ, ai vẫn muốn nó?", vẫn có những cánh tay giơ lên.


Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

Kế hoạch mật ong rừng


        Ba chúng tôi là những đứa trẻ vùng cao rất nhiều năm về trước. Gặp lại nhau giữa trời Đông Hà Nội, kể chuyện nhau nghe về những kỷ niệm ngọt ngào, đặc lịm như mật ong của tuổi thơ yêu dấu, về những cái đắng, chát, chua của cuộc sống như là vị chua chát của những trái sơn tra... 

        Tôi và Hiền là những cô bé sớm rời xa quê nhà, vừa học, vừa lớn, vừa trưởng thành trên mảnh đất thủ đô phồn hoa, nhưng vẫn đó trong tâm hồn một khoảng lớn tuổi thơ ngọt ngào không dễ vỡ. Hương ở lại nhà, gắn kết cuộc sống bên những dấu ấn kỷ niệm mà hơn 20 năm đã qua không hề nguôi nhớ. Có những nụ cười đấy mà cũng có những giọt nước mắt muốn trào ra...


Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

Có ba đứa lộn xộn


         Ba đứa, chẳng biết thân nhau từ sự kiện gì, vào thời gian cụ thể nào, chỉ nhớ khi đó hình như là vào năm 1989, lúc ấy: một đứa 14 tuổi là Hiền, đang học lớp 10; một đứa 15 tuổi là Hà, đang học lớp 12; một đứa 16 tuổi là Hương, đang học lớp 11.

Hà - Hiền - Hương

          Trong ba đứa thì Hiền và Hương thân nhau trước từ khi còn bé tẹo vì hai nhà đối diện nhau, suốt ngày chơi với nhau, gọi nhau là Nở và Tẹt, xưng tao với mày. Còn mình tuy không lớn tuổi nhất nhưng lại học lớp lớn nhất nên hai đứa kia đều gọi là chị xưng em, vậy là xưng hô lộn tùng phèo!

         Hà với Hiền học cách nhau hai lớp, cùng là cựu học sinh chuyên văn cấp 2, cùng học lớp chọn khi lên cấp 3, còn Nở thì lại học trường khác nhưng khi gặp nhau là quên mất đang học trường, lớp gì, chỉ thấy như là 3 chị em một nhà.
          

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

Tư tưởng lớn là đây!


        Sáng trời rất rét, lại còn mưa nữa. Nằm bẹp ba ngày rồi, người cứ như tàu lá, xương cốt gì mà như các cành cây khô, cứng nhắc. Chẳng muốn nhúc nhích nhưng báo thức 6:30 buộc phải tỉnh làm nghĩa vụ của mình là gọi Tôm Ốc dậy đi học. Do chiều hôm kia, thứ năm, Tôm thi học sinh giỏi Quận Ba Đình, về đến nhà có vẻ thoải mái, mẹ hỏi làm bài tốt không thì chỉ cười cười nói "Cũng tàm tạm!". Như vậy chắc là tốt nên sau đó cũng để cho Tôm thoải mái chơi vì kết thúc một chặng dài ôn luyện mấy tháng liền. Tối qua đạp xe đi học thêm Văn thầy Trung trường chuyên ngoại ngữ đến tận 9:30 mới về, mưa lạnh quắt cả mặt lại nên về đến nhà ăn xong mẹ để cho xem phim đến tận 12 giờ mới thôi. Ngủ muộn nên sáng ra gọi ời ời mới dậy được.

        Bố đi Sapa từ chiều qua nên Ốc vào ngủ cùng mẹ, sợ mẹ ốm đêm cần gì Ốc sẽ dậy. Mọi lần, nếu có 3 mẹ con ở nhà Tôm Ốc cũng đều vào ngủ cùng mẹ thì đêm qua lần đầu tiên Tôm ngủ một mình vì lý do rất hài hước "Con vừa xem xong một bộ phim rất là xúc động, cần một mình để cảm nhận!". Ốc hỏi kiểu vớ vỉn "Phim Hàn Quốc à?!", bị Tôm ngoáy mông quay đi kèm lời đáp trả "Không đời nào!".


Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Chuyến xe buýt hôm nay


      Tối qua tra Google Map xem tuyến xe buýt từ Giảng Võ đến bến nào gần cơ quan mà trên phố Hai Bà Trưng hoặc Lý Thường Kiệt nhưng không có. Chi chít các xe qua các trạm trên phố Giảng Võ mà cứ đến Tôn Đức Thắng là lượn rẽ Hà Đông hoặc qua Nguyễn Thái Học thì lại rẽ Hoàng Diệu đi Long Biên hoặc Lê Duẩn đi Giáp Bát, đến ghét! Xem tuyến Kim Mã thì thấy có xe 34 đi qua Hai Bà Trưng, trạm dừng ngay trước bệnh viện Việt Nam - Cu Ba, chuyến về cũng xe 34 ngược lại, tiện quá. Thế là hình thành kế hoạch đi xe buýt đến cơ quan vào những ngày cận Tết "nông nhàn" như thế này, sau giờ cao điểm có khi nhanh ngang bằng với đi xe máy.

       Tự thấy rất hợp lý vì nghĩ đến những ngày tháng không cần xe khi sống ở Singapore. Sáng sáng sẽ gọn gàng, khỏe khoắn cuốc bộ chừng 5-7 phút ra bến, 10-15 phút lắc lư trên xe buýt hoặc tàu điện ngầm, thêm 2-3 phút đi bộ nữa là đến nơi. Chiều về nữa thành gấp đôi sẽ thấy việc đi bộ 20 phút và lắc lư 20 - 30 phút mỗi ngày thay thể dục là tuyệt chiêu!. Thế là sáng nay thực hành buổi đi làm bằng xe buýt đầu tiên. Không ngờ gặp mấy chuyện hoa mắt tí ngất!

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Ngày đầu năm


        Ngày đầu tiên của năm mà bị hắt hơi tằng tằng. Chẳng hiểu hắt hơi kiểu gì mà to hơn mọi khi, vang hơn mọi khi, lại còn đau cả mũi nữa. Cứ  lăn tăn không hiểu có phải một tuần liền bị ho từ tận phế quản ho ra mà không ốm, giờ vi-rút đón năm mới lộn ngược lên khu trung ương đầu não gây hắt hơi vậy không? Mấy lần kêu thành tiếng "thế này thì chết mất thôi, đau mũi quá!" mà vẫn chưa thấy được yên, điên quá! 

Happy New Year