Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Nghĩ chuyện đi - về


Lâu rồi không có tâm trí đâu để viết. Sáng nay cafe, nghĩ lâu rồi không về nhà. 

Kể từ hôm đi Mù Cang Chải vụ mật ong hôm 30-4, không về. Nhiều khi nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ tuổi thơ mà chẳng hiểu sao cứ để nỗi nhớ mãi trong lòng. Có lẽ là quy luật, ai cũng trải qua một cuộc đời với đầy đủ tuổi thơ, trưởng thành, gia đình, con cái, sự nghiệp, về già, ốm đau, bệnh tật... Nhiều thứ ngổn ngang, lo lắng nhưng không dám nói vì giờ đây bố mẹ không còn mạnh mẽ như ngày xưa, không còn như những ngày vất vả để nuôi ba anh em lớn khôn, trưởng thành nữa...

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Làm thầy


Đêm, chẳng thấy dài vì giờ đã là 4 giờ 04 phút sáng. 6 giờ 15 phải dậy lo bữa sáng cho 2 con trai nhưng cũng đành chịu, chẳng ngủ được, vì ly cafe lúc 11 giờ Tôm pha giúp mẹ đêm qua. Tưởng chỉ đủ tỉnh táo sau khi cả tối trao đổi mật ong, facebook, để học tiếng Anh đến 12 giờ rồi đi ngủ như mọi khi, không ngờ tai hại. Vậy là tìm đọc linh tinh cho mỏi mắt...

Lại là những "tin tức" gây trăn trở, về giáo dục, về vấn nạn làm thầy. Mình cứ nghĩ...


Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Chỉ còn lại cơn mưa

Bài viết của Nhạc sĩ Diệp Chí Huy
về một người bạn của chúng tôi

Giang Tuấn Đạt sinh ngày 26 tháng 06 năm 1974, tại Gia Lâm Hà Nội , tốt nghiệp khóa K15 đại học Luật Hà Nội 1990-1995, du học đại học Kinh tế Budapest (Hungary) rồi định cư và công tác tại  Budapest từ năm 2001 là tác giả phần lời bài "Chỉ còn lại cơn mưa". 

Nhờ internet, mà cụ thể là yahoo blog  ngày trước tôi và Giang Tuấn Đạt kết nối liên lạc với nhau, khi đó tôi gửi cho anh nghe bài này ,có một sự trùng hợp lúc đó nơi anh ở ở nước ngoài đang là mùa mưa, nghe bài này  anh rất cảm động và có nhắn trên blog cho tôi  . Có một điều thật đáng tiếc là cho đến giờ này tôi và anh chưa có dịp trực tiếp gặp nhau .Nhân chương trình sắp đến tôi đã liên lạc và đây là thư mới nhận của anh  lúc 10.39PM ngày 28 tháng  10 năm 2015 nhắc lại  kỷ niệm khi anh lần đầu tiên nghe bài này.


Trời mưa, nghĩ về chân với cẳng


Sáng sớm nay, Hà Nội mưa to, trời tối sầm...

Hà Nội cứ mưa to làm bao nhiêu cảnh và vật thay đổi. Vừa sáng ra đã đủ các tình huống được post lên facebook, không biết không được. Nào là tắc đường, nào là ướt quần ướt áo, nào là phố cũng như sông, nào là mưa thì nghe nhạc, nào là thèm uống rượu lúc mưa...!

Mình thì, hoãn một lịch làm việc, nghĩ đến bữa trưa với nồi canh sườn hầm khoai sọ, đậu rán, mắm chanh ớt, thế là đúng ý, xong bữa, đủ năng lượng cho 2 anh bạn trẻ. Rảnh rỗi, nên nghĩ đến cái bộ dạng mình, trời mưa không cafe, không bị ướt, ra vào ngắm gương đến mấy chục lần, đau đầu nghĩ làm gì để khắc phục cái ngẫu hứng chiều qua bỗng dưng uốn uốn với lượn lượn mái tóc vốn dĩ đã thầm hứa không bao giờ tham vọng nó đẹp hơn.