Lâu rồi không có tâm trí đâu để viết. Sáng nay cafe, nghĩ lâu rồi không về nhà.
Kể từ hôm đi Mù Cang Chải vụ mật ong hôm 30-4, không về. Nhiều khi nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ tuổi thơ mà chẳng hiểu sao cứ để nỗi nhớ mãi trong lòng. Có lẽ là quy luật, ai cũng trải qua một cuộc đời với đầy đủ tuổi thơ, trưởng thành, gia đình, con cái, sự nghiệp, về già, ốm đau, bệnh tật... Nhiều thứ ngổn ngang, lo lắng nhưng không dám nói vì giờ đây bố mẹ không còn mạnh mẽ như ngày xưa, không còn như những ngày vất vả để nuôi ba anh em lớn khôn, trưởng thành nữa...