Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Sắp hết một năm


           Những ngày cuối năm, chẳng thấy cảm giác của nhanh hay chậm nữa. Mọi việc ngổn ngang cả ngoài lẫn trong tâm trí. Chẳng biết sắp xếp việc gì trước, việc gì sau, việc gì để dành đấy, hay việc gì vứt bỏ lại đằng sau?

          Tối qua, nhận được công văn của Viện kiểm sát tối cao về vụ án Vườn Mít, đoán trước là thể nào cũng trả lời thế rồi nên cũng chẳng thấy bận tâm. Có bận tâm chăng chỉ là họ biến mình từ bà thành ông, không thèm giải thích! Thêm nữa, lại còn trả lời ngắn gọn chứ không vừa dài vừa sai như trả lời các đại biểu Quốc hội trong kỳ họp vừa qua!  

          Nghĩ về một năm, có 5 điều mình đã liệt kê ra giấy:
                      1. Những người mình biết ơn
                      2. Những việc đã làm được
                      3. Những lỗi đã mắc phải
                      4. Những đóng góp đã làm
                      5. Những điều khiến mình vui
           Dù có thể hiện hay không thì mình cũng luôn nhớ, luôn gìn giữ trong tim những gì trong một năm đã đến, bởi đó là những điều đã thuộc về cuộc sống của chính mình, không bao giờ thay đổi được. 

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Chúc mừng ngày 22 - 12


        Hình ảnh đẹp nhất luôn thuộc về những người lính, đặc biệt là những người lính đã từng cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho giai đoạn cả đất nước còn gồng mình trong chiến tranh để giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Xin chúc cho tất cả những người lính tôi biết, tôi yêu, tôi quý một ngày truyền thống thật ý nghĩa nhân dịp kỷ niệm 70 năm Quân đội nhân dân Việt Nam hào hùng. Chúc cho các cô, chú, anh, chị Trỗi của tôi sẽ mãi là những bộ đội Cụ Hồ đầy khí phách, đẹp mãi như những bản hùng ca!




Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Dễ gì mà lấy được chồng quê


        Nàng là con gái Hà Nội, sống trong nhung lụa, an nhàn từ bé, còn hắn chỉ là một thằng trai nghèo, nhà quê, tỉnh lẻ, lên Hà Nội học đại học rồi ra trường ở lại đó làm thuê lập nghiệp. Ấy vậy mà nàng vẫn yêu hắn, và muốn lấy hắn làm chồng. Có lần hắn hỏi nàng:
      - Anh không mua được nhà ở Hà Nội thì sẽ phải về quê sống đấy! Em vẫn muốn làm vợ anh sao?
      - Quê có nét đẹp riêng của quê chứ. Hồi phổ thông, em đã mê mẩn bởi vẻ đẹp thanh bình của vùng nông thôn đồng bằng Bắc Bộ khi được học chùm thơ thu của cụ Nguyễn Khuyến đấy!



        Thấy nàng yêu phong cảnh nông thôn quá nên hắn quyết định mời nàng về quê hắn chơi, cũng coi như là giới thiệu nàng với gia đình hắn luôn. Nhà hắn khá đông người. Bố mẹ và các anh chị hắn thì hắn không ngại, vì họ rất thoải mái, dễ tính, nhưng hắn lo nhất là ông nội, bởi ông già rồi, cổ hủ, hay để ý, và khó tính, còn nàng thì lại tiểu thư, vô tư, quen được nuông chiều. Thế nên lúc tối, khi chỉ có hắn và nàng lúi húi dưới bếp dọn cơm, thấy nàng định đổ đi đĩa thịt thiu, hắn đã phải lập tức ngăn lại:
      - Đừng em, không được đổ.
      - Nhưng thịt này chắc cũng phải để mấy ngày rồi, sắp hỏng rồi! Không đổ đi
 thì còn ai ăn được nữa?
      - Ông nội ăn! Thịt để cả tuần ông vẫn ăn được, ông mà biết em đổ đi thì ông sẽ chửi cho!

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Chuyện lâu rồi mới kể


        Sáng nay đọc "thời sự" của chú Kiến Quốc trên facebook chợt nhớ đến "người nổi tiếng"  mình có lần định kể rồi quên. Lướt qua lúc nữa thì chẳng hiểu sao "người nổi tiếng" ấy hôm nay lại tự sướng post cái mặt "phúc hậu" đang cafe cà pháo mà mình bỗng bật cười, nên kể:

        Hôm ấy, theo lời mời giao lưu tại một quán cafe trên phố Văn Cao, mình theo sau một anh bạn luật sư cùng khóa. Vừa bước vào khuôn viên bên trong, anh bạn đã tìm thấy ngay một người đàn ông trông khá phong độ ở độ tuổi tiền bối và đon đả "chào thầy!". Mình cũng "chào thầy ạ!".
        Nụ cười nhẹ nhàng và phong thái lịch thiệp của thầy làm mình không hề lăn tăn gì về việc thầy có phải là thầy mình hay không mà bạn học của mình lại chào thầy nhiệt huyết thế. Khi mọi người đã đến kha khá, toàn luật sư và có đến hơn nửa số người có mặt chào thầy. Mình tự nhiên hỏi ngu cực:
      - Ơ. Thế thầy...