Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Vô tư mấy kiếp mới thành...

      
Thường dân
         

                                 Đông thì chật, ít thì thưa
                                 Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân
                                 Quanh năm chân đất đầu trần
                                 Tác tao sau những vũ vần bão giông.

                                 Khi là cây mác cây chông
                                 Khi thành biển cả, khi không là gì
                                 Thấp cao đâu có làm chi
                                 Cỏ ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi.

                                 Ăn của đất, uống của trời
                                 Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin
                                 Ồn ào mà vẫn lặng im
                                 Mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn.

                                 Chỉ mong ấm áo no cơm
                                 Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành
                                 Hoà vào trời đất mà xanh
                                 Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.


Sưu tầm

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Cô đơn là gì


Vô tình ta đọc được ở đâu đó: 'Cô đơn nhất là khi trái tim ta ngập tràn hình bóng của một người'. Hình như là ta đang cô đơn thật.

girl190-7640-1405937730.jpg

Cô đơn là những lần xe hỏng giữa đường khi trời thật khuya, ta nghĩ ngay đến người. Cầm điện thoại trên tay, ta chỉ có thể can đảm nhìn dãy số quen thuộc rồi vội tắt ngay điện thoại đi. Nước mắt ta trực trào. Ta ước người có thể nghe máy của ta và nói “ Em ở đâu, anh tới”.
Cô đơn là những ngày cơ thể ta bắt đầu lên tiếng khi ta bỏ bê chính mình. Ta cuốn vào công việc, bài vở, bộn bề cuộc sống. Ta nằm bẹp một chỗ trong căn phòng hẹp mà trống rỗng đến vô cùng. Ta thèm cảm giác nhìn thấy ánh mắt người đầy lo lắng mặc dù miệng vẫn mắng ta không biết chăm sóc bản thân. Ta tủi thân.
Cô đơn là những buổi tối cuối tuần, ta lòng vòng xe quanh Hồ Tây, hít thở không khí trong lành. Ta bắt gặp những đôi lứa yêu nhau với ánh mắt mắt yêu thương, cái nắm tay thật chặt và nụ hôn khẽ thoảng qua. Ta biết, những điều ấy chỉ còn trong ký ức và trong những giấc mơ xa xôi của ta.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Thú vị và ý nhị trong mưa


        Chiều hôm thứ Năm tuần trước, đưa Tôm đến học thêm môn Văn của thầy Trung (trưởng bộ môn xã hội, trường chuyên ngoại ngữ - đại học quốc gia) theo lời giới thiệu của một bạn học cùng thời đại học có con vừa đỗ vào chuyên ngoại ngữ. Lớp học được tổ chức tại trường Lê Quý Đôn, gần với công viên Nghĩa Đô nên mình đi xe máy, con trai đạp xe để lúc về không phải đón. Đến nơi, gặp mấy mẹ cũng tình trạng dắt con đi buổi đầu tiên như mình, nhìn thấy nhau lạ mà như quen, hỏi han nhau một chập xoay quanh vấn đề trường chuyên lớp chọn... Mẹ nào cũng nghe giới thiệu từ bạn bè, cũng vui khi biết rằng thầy rất chi là nổi tiếng mà quên bẵng đi mất là con mình ở đâu trong bao la kiến thức cần tìm!  Được chỉ dẫn của một mẹ có con đã học từ buổi trước, các con vào ngồi ổn định chỗ, các mẹ nộp tiền xong thì trời mưa, một cơn mưa to kèm gió thổi làm các đợt mưa cứ xiên chéo đến tận cửa lớp. Các mẹ thì nép vào cầu thang, các con trong lớp thì có vẻ thích thú bảo nhau mở cửa ra cho gió tạt nước vào đến tận chỗ ngồi, bỗng thấy lòng xốn xang đến lạ...


Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Nói với con


Đây chính là tinh thần quý tộc!


1. Con ạ, con nhất định phải học nấu cơm. Việc này không liên quan với chuyện hầu hạ người khác. Khi những người yêu thương con đều không ở bên cạnh, con có thể đối đãi bản thân thật tốt. (Có thể độc lập sinh tồn)

2. Con ạ, con nhất định phải học lái xe. Việc này không liên quan với thân phận địa vị. Như thế vào bất cứ lúc nào, con cũng có thể cất bước đi đến bất cứ nơi nào con muốn, không cầu cạnh bất cứ người nào. (Tự do)


Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Bài học giản dị về sự sẻ chia


Sự chia sẻ bao gồm cả hai mặt: tôn trọng và yêu quý sở thích của nhau, đồng thời mỗi người được thể hiện cảm xúc và suy nghĩ thật của chính mình.

Tác giả James S. Hewett
(Haley dịch)
Trước đây, có hai ông bà cụ sống rất hoà thuận, có cả một vườn dưa chuột. Ông cụ thì thường xuyên chăm sóc vườn dưa, còn bà cụ thì thường làm dưa chuột muối. Mỗi mùa đông, ông cụ lại nghiên cứu các bản danh sách giới thiệu hạt giống để đặt mua loại tốt nhất.
Cả gia đình luôn vui vẻ. Ông thì xới đất, trồng và chăm sóc dưa chuột. Còn bà cụ thì rất thích làm món dưa chuột muối. Thậm chí, bà cũng thường xuyên đọc sách dạy nấu ăn để xem những cách hay làm dưa chuột muối.


Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Không muốn nhưng lại viết



        Tôi từng nghĩ, sẽ không viết gì về "đồng chí" ấy, không bao giờ viết bởi trong tôi, tất cả những gì có là cảm xúc không đủ lớn để tôi viết một cách mạch lạc, không đủ rõ ràng để tôi gạn lọc tâm tư, không đủ ấn tượng mạnh mẽ để tôi viết ra những điều mà những người khác đang quan tâm, nghiên cứu... nó lẫn lộn, sắc nét mà lại nhạt nhòa... Tôi đã từng nghĩ, tôi đặt những cảm xúc về những gì tôi cảm nhận, tôi yêu thương, trân trọng vào một nơi để xem như không có gì phải lưu tâm khi nghĩ về điều khác, vậy mà chẳng hiểu sao tôi không làm được. Tôi bị rơi vào cảm giác nếu không viết tôi thành người mắc nợ. Tôi đã viết, rồi bỏ đi, viết rồi bỏ đi, bỏ đi mấy lần rồi bởi không có gì đủ làm cho tôi viết ra được... Vậy mà, hôm nay bỗng nhiên tôi lại nghĩ quyết tâm trả món nợ này bằng được, tôi sẽ viết, rồi ra sao thì ra!