Chiều nay, tranh thủ ra hàng cắt tóc cắt tỉa cho ngắn bớt vì thèm được cảm giác có ai đó chăm sóc cho mình quá ! Thêm hy vọng là tạo ra một kiểu tóc tuy cũ mà mới một chút cho tinh thần phấn chấn, chứ mấy tuần vừa rồi nhiều thứ phải nghĩ quá, tự nhìn cái bổn mặt mình còn chán nữa là những người xung quanh ! Lúc xong, nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, đang nhìn ngó lại dung nhan lần nữa trong gương để "hồi hôm" thì nghe cô bạn cắt tóc đang dọn đồ nghề phía sau lưng nói khe khẽ với 2 đồng nghiệp trong quán :
- Cái ông hay đóng vai công an đểu đểu trên tivi đấy !
Nghe vậy nhưng mình cũng không để ý lắm, vì nghĩ cô ấy bình luận gì về phim ảnh hoặc ai đó lướt qua ở ngoài đường. Nhưng, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình ở trong gương là một anh sĩ quan quân đội mặc đồng phục cao to đi vào, có vẻ tự nhiên như là khách hàng vào gội đầu cắt tóc hoặc người quen của chủ quán vậy. Một giây lướt qua thôi mà mình chợt cất lời như súng bị cướp cò :
- Ôi, anh Hải ! Em chào anh.
- Anh chào em !
Kèm theo là mặt tươi hớn hở cùng cánh tay anh chìa ra cũng như phản xạ ! Mình giơ tay bắt cái chặt mà trong đầu bỗng đắn đo, liệu có đúng anh ấy nhớ ra mình thật không nhỉ ?
- Em học cùng anh trong Học viện Tư pháp !
- Anh nhớ rồi !
Lịch sự là chuyện dễ thôi nên mình vẫn hơi nghi nghi, không hiểu có phải nhận ra thật không hay là "tiện mồm" nói thế ! Đúng là, đa nghi là thứ không dễ mất đi của dân nhà Luật !