Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Cái bọn hóng hớt


         Hôm cuối tuần, mới 10 giờ sáng đội cựu sinh viên Luật K15 đã í ới gọi nhau đi liên hoan chúc mừng một chiến sĩ vừa bảo vệ xong luận án thạc sĩ Luật. Mình thì phải nấu cơm vì chẳng lẽ cuối tuần có mặt đầy đủ mọi người ở nhà lại tót đi, nên tận hơn 12 giờ mới đến. Đúng lúc chiến sự đang hồi sôi  nổi nên mình cũng nổi sôi theo !



Nhìn lại, thấy cái bọn học Luật hóng hớt cũng kinh ra phết !

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Vết khuyết tri ân


         Ngày 20-11 đã qua đi, hôm nay đọc được bài này. Đâu đó có những điều giống như tôi hằng tâm tư vậy...

        " Vết khuyết tri ân 

         Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
         

trianthayco-5125-1384940018.jpg
   Có lẽ không nên chỉ đợi đến ngày 20/11 mới nhớ tới ơn thầy cô

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Màu của tháng năm


           Ngày 20 -11, bỗng dưng đọc được bài thơ này của một bạn thời sinh viên trường Luật. Post lên vì thấy hay quá cơ. Màu mực, màu nắng, màu của thời gian... cứ quên là nhớ !

                               "Người kể cho ta nghe màu của tháng năm
                                Trong những bức thư ngày xưa viết vội
                                Nét mực nhòe bối rối
                                Nụ cười của người vẫn ồn ào, sôi nổi
                                Riêng năm tháng thì lặng yên
                                Màu của tháng năm là những bậc thềm ngoài hiên
                                Là màu nắng nhuộm vàng từ tán lá
                                Thời gian trôi đi người giờ xa lạ quá
                                Ta cũng quên mất rồi... màu của tháng năm xưa"



Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Đâu là cảm xúc thật ?




 Lại một lần nữa Tôm nói :
- Sáng nay con được nêu tên trên toàn trường vì đạt giải 3 của trường, vào đội tuyển Anh thi Quận.
Mình biết rồi vì tuần trước Tôm đã khoe:
- Có điểm thi học sinh giỏi vòng trường rồi đấy mẹ, con đạt 18/20 điểm.
Mình chẳng thấy rung rinh gì, còn nghĩ "vòng thi Quận có giải mới quan trọng, chứ trường thì...". Mình hỏi :
- Có nhiều bạn được nêu tên không ?
Tôm nói :
- Cũng nhiều vì 11,5 điểm đã được vào đội tuyển nhưng lớp con chỉ một mình con có giải.
Chẳng hiểu sao mình lại còn cố một câu :
- Tốt. Tuyên dương thế có giấy khen gì kèm theo không ? (Hỏi hâm thế đấy !) 

Chợt nghĩ, sao Tôm đạt được gì mình cũng thấy bình thường trong khi Ốc thì...

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Bài văn sáng tạo


       
Bài văn đạt 7,5 điểm và lời phê “Bài viết của em nằm ngoài sức tưởng tượng của cô” đang được cư dân mạng share “điên đảo” trong hai ngày nay. Bài văn được đăng lại trên các trang giải trí và được bình luận là “giống một thứ thuốc giúp làm giảm stress”.


Bài văn có nội dung như sau:

"Đề bài: 

Tưởng tượng 20 năm sau, một ngày em về thăm trường, viết thư cho 1 người bạn cùng học ngày ấy kể lại buổi thăm trường này.


Bài làm :                                                                                   
Mặt trăng, 12 tháng 6 năm 2033
Khánh thân mến !

Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?


Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.


Cô giàu có chứ ạ ?



Hai đứa bé co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?".

Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì mưa lạnh. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!".

Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi dép lê sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô. Cacao và bánh mỳ nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu trong gia đình.

Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng. Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô có giàu không ạ?".



Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Tiểu yêu phớt bố già


Xem lại ảnh chụp khi cả nhà đi chơi thấy nhiều ảnh đẹp nhưng nhiều ảnh cứ như "chuyện ba người !". Nhớ lúc còn bé thì cứ xoắn lấy bố, vậy mà mới lớn lên một tí thì bố chỉ là... cái đuôi ! 






Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Câu chuyện buồn chiều mưa


                                    Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
                                    Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
                                    Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
                                    Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

                                    Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
                                    Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
                                    Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
                                    Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.


Gửi...


                               Dù chỉ là một thoáng hanh hao
                               Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
                               Để rồi thấy lại như người mắc nợ
                               Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.

                               Dường như là thi thoảng trong đêm
                               Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
                               Dù vẫn biết đó là điều vô lý
                               Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.



Heo may


Nghe tin bên ấy heo may
Cũng se se lạnh bên này đó em.

Nhủ lòng chắc chẳng phải duyên
Chẳng qua chỉ chút ngẫu nhiên của giời.

Ván kia đã đóng thuyền rồi
Mùa ơi đừng dụ ta ngồi gỡ ra…


Thơ Giang Tuấn Đạt