Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Câu chuyện buồn chiều mưa


                                    Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
                                    Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
                                    Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
                                    Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

                                    Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
                                    Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
                                    Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
                                    Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.


                                    Trái tim anh vẫn mang bóng một người
                                    Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
                                    Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
                                    Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
 
                                    Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
                                    Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
                                    Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
                                    Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…

                                    Em sẽ phải làm gì để có được anh?
                                    Xin đừng nói với em đó là điều không thể
                                    Dù trước anh em chỉ là cô bé
                                    Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.

                                    Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
                                    Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
                                    Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
                                    Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…


Thơ Giang Tuấn Đạt

Không có nhận xét nào: