Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Lối cũ ta về...

 
      Sáng ngày cuối năm, lại về quê như đã hẹn. Bước ra khỏi nhà, quang cảnh đường phố đã trả lại cho người Hà Nội vẻ thoáng đãng như của hơn 20 năm về trước, mặc dù vẻ đẹp ấy đã được tô điểm thêm bằng những toà nhà hiện đại, những chiếc ô tô sang trọng và những con người dáng vẻ thảnh thơi... Nhiều khi mình nghĩ, mình yêu những hoài ức của người Hà Nội nhưng mình cũng thực sự yêu những thành tựu và sức lao động của những người Hà Ngoại đã góp công dựng xây nên vẻ đẹp của thành phố Thủ đô này !

         Có lẽ đồng cảm với những suy nghĩ của mình mà một anh chàng Hà Nội là KTS tài hoa đã chọn mình làm người đồng hành ! Để giờ đây, mình được khăn gói lên đường về quê mỗi dịp thế này. Và khi, những con phố thân quen cứ lùi dần, lùi dần, mình cảm nhận rõ... m
ình về lối cũ, nhưng đã khác xưa...

         Bắt đầu là hình ảnh (ngày mai mới post được!)

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Chuyện cũ "ấm ức vì tức"...


          Nhân vừa sửa xong laptop bị lằng nhằng, kiểm tra lại vẫn thấy còn lưu trên desktop bài viết về phạt xe chính chủ của mình để xả xì-trét. Tới nay đoán chắc sắp xong cái vụ ban hành văn bản hướng dẫn thực hiện Nghị định 71/CP rồi. Lòng dân đang lâng lâng vì nghĩ “làn sóng phản đối xanh” của mình đã thấu đến cả trời cao! và chắc đang nghĩ tạm dừng là không phạt nữa! Post bài” ấm ức vì tức” này (viết từ lâu rồi), chỉ để cho vui và cho bớt những thứ cứ bị bắn phi tiêu vào đầu lúc ấy, xin đừng ai bình luận ! 
          Ngày hôm ấy chừng cuối tháng 11/2012, tôi cũng không nhớ.

          "Gửi cho anh chồng bài viết trong đó nêu rõ phát biểu của Cục trưởng Cục cảnh sát giao thông rằng "Nếu không sang tên xe chỉ có đắp chiếu" kèm theo lời nhắn : Đừng có cãi đài nữa nhé !. Tôi như trút được bao ấm ức trong lòng. Mặc dù bài đã lên trang từ ngày 11/11/2012, có nghĩa là đã hơn 2 tuần, thời điểm mà tôi và anh chồng đã "hùng hổ" tặng nhau bao câu tranh luận quanh cái Nghị định của Chính phủ quy định về phạt nặng xe không chính chủ. 

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Merry Christmas !


Cùng đón Noel, cùng nghe :
10 bài hát Giáng Sinh cổ điển hay nhất !

Dòng tâm sự trước mùa Đông


Rồi một ngày đá cũng biết niềm đau
Những nỗi đau rất đời và rất thực
Hạnh phúc như thủy tinh, tình yêu là gió thoảng
Đá chợt buồn... đứng lặng ngàn năm


Rồi một ngày anh cũng xa em
Như cơn mưa vội vàng mùa hạ
Tàu lắm sân ga, đâu là bến đỗ?
Anh đi rồi... xa một tầm tay


Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Bài học Marketing từ người ăn xin

          Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó. 

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi ! Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau. Ăn mày rất thích kể lể. 
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học ? 

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ. 

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Giá như tôi có một mảnh vườn


            Trưa nay tranh thủ về nhà. Trồng khóm hoa mua hồi sáng vào chậu. Lại nhớ ngày xưa, mỗi sáng thứ Hai thức giấc thấy những bông hoa cẩm chướng bạn tặng gài trên song cửa sổ không khép... Thấy bâng khuâng, nhớ cảm giác nằm trên chiếc giường sát góc, có thể nhìn ra những tán bằng lăng ngoài sân qua khung cửa, nhớ những vệt nắng trưa, những ánh đèn đêm xuyên qua kẽ lá, nhớ cả tiếng giật mình khi bóng ai ngang cửa, nhớ cảm giác sợ ma nữa...  Cũng vẫn nhớ, ngày ấy không khép cửa không phải là cố tình không khép cửa !, mà cửa sổ ký túc xá trường Luật thời tôi học ở Thường Tín nghèo đơn sơ chẳng có cánh bao giờ... ! 


Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Vẻ đẹp của sự mạnh mẽ

Chúng ta sẽ không mạnh mẽ như có thể nếu cuộc sống là tấm thảm trải đầy hoa hồng.

Haley (Dịch từ Motivational)

Một cậu bé nhìn thấy một cái kén của con bướm. Một hôm, cái kén mở ra một khe nhỏ, cậu bé ngồi yên và lặng lẽ quan sát con bướm trong vòng vài giờ khi nó gắng sức để chui qua cái khe ấy. Nhưng có vẻ như nó không đạt được gì cả. Dường như nó đã gắng hết sức và không thể đi xa hơn, nên nó dừng lại.
Một lát sau, cậu bé quyết định giúp chú bướm tội nghiệp. Cậu ta lấy cái kén và cắt cái khe của cái kén cho to hẳn ra. Con bướm chui ra được ngay. Nhưng nó đã không bay được và mất thăng bằng bởi cơ thể đang sưng phồng còn đôi cánh thì bị teo lại.