Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Bàn tay em

  
                                           Gia tài em chỉ có bàn tay,
                                           Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
                                           Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
                                           Quá khứ dài là mái tóc em đen.
                                           Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
                                           Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
                                           Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
                                           Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ?


Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng


          Chàng là một sinh viên Việt Nam tài hoa với rất nhiều tài lẻ, du học tại Rumani những năm 60 cuả thế kỷ XX. Nàng là sinh viên người bản xứ, xinh đẹp, tóc vàng, mắt biếc. Như duyên trời định, họ bất ngờ gặp và quen nhau trong một kỳ nghỉ hè bên bờ Biển Đen. Và họ yêu nhau. Tình yêu nồng nàn đắm say của tuổi trẻ dạt dào như sóng biển. Thế nhưng, do hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ quá khắc nghiệt, chàng bị "tổ chức" bắt buộc phải chia tay nàng mà không được tiết lộ với người yêu nguyên do... Bỗng dưng chàng biến mất, cô gái đã phát bệnh tâm thần và lang thang đi tìm người yêu ở tất cả những nơi trước đây 2 người đã từng hò hẹn, từng chỉ non thề biển... Chàng trai đau khổ đến tột cùng khi phải câm lặng chứng kiến nỗi đớn đau vì bị phụ tình của cô gái trong trái tim mình, chàng đã bật lên những lời thơ, mà lúc ấy chàng không hề nghĩ rằng nó đã lập tức trở thành những áng thơ tình bất hủ và sau này còn được bình chọn là một trong những bài thơ tình hay nhất thế kỷ XX...


Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng

Khổng Văn Đương


                                       Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng
                                       Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
                                       Một mình em trong màn đêm thanh vắng
                                       Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng

                                       Em trèo lên đỉnh núi cao Các-pát
                                       Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
                                       Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
                                       Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát !

                                       Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
                                       Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Biển bờ...

Thơ Đinh Thu Hiền

                            Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
                            Là nồng nàn hôn cát đâu anh !
                            Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
                            Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm…


                            Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
                            Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
                            Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
                            Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu ? 


Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Lời yêu từ giáo viên dạy Sử

       
        Đọc bài  "Trò chuyện với cô giáo dạy Sử gây sốt trên mạng facebook"  viết về cô giáo Lê Thị Mỹ Dung, dạy Sử, trường THPT Phan Đình Phùng, Hà Nội đang là hiện tượng gây sốt, trấn động bao người. Hiện tượng sốt này làm cho tôi liên tưởng đến :
       - Hình ảnh anh CSGT dắt tay một người tàn tật đi qua phố... 
       - Một người nước ngoài đứng ra làm người phân làn giao thông...
       - Một em bé biết khoanh tay lễ phép chào người lớn...
       - ...
       Tất cả các hình ảnh đó tưởng như bình thường thì ở xã hội ta đó là một điển hình cần được nêu gương, học tập. Chẳng lẽ, đó là những hành động xa xỉ, những hình ảnh đỉnh cao của văn hóa Việt rồi sao ?

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng


                       Những đàn sếu bay qua

                       Sương mù và khói toả
                       Matxcơva lại đã Thu rồi !
                       Bao khu vườn như lửa chói ngời,
                       Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
                       Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
                       Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
                       Nhắc cả những ai cô độc trong đời :
                      “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”


Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Đẹp trong mắt người đồng hành

     
         Hôm trước, tự bảo "mai sẽ post tiếp ảnh còn trong camera", nhưng đúng là "mai dài hơn thuổng" ! Tự xin lỗi mình, xin lỗi các bạn đọc quan tâm vì mình thỉnh thoảng vẫn bị tình trạng như vậy. Mình cũng chán mình lắm ! Tuy nhiên, xin thanh minh một chút về việc "dài hơn thuổng" này không phải do chủ quan của mình mà là vì những lý do khách quan tự nhiên lại "lù lù" xuất hiện. 
         Cái ngày mai hứa hẹn ấy bị vướng phải không biết bao nhiêu là lịch bất ngờ thêm vào buổi tối, li ti, "dầm dề" như mưa đầu mùa Thu vậy. Từ việc đưa con đi học thêm, kèm con học tối, viết sơ yếu lý lịch cho con theo yêu cầu nhà trường... dẫn đến "ăn theo" thời tiết mà đau đầu đến mờ cả mắt... cái sự mệt đã diễn ra là nguyên nhân chỉ có thể mở blog ra ngắm, nhìn các con số thống kê bạn đọc ghé thăm để thầm vui, thầm mong các bạn hãy chờ những tấm hình mình sẽ post lên nữa.

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Nơi sẽ quay trở lại

       Rất nhiều người hỏi mình câu "Tại sao sinh ra ở đây mà chưa bao giờ đến Mù Căng Chải ?". Ừ nhỉ ? Mình cũng chẳng bao giờ tự hỏi "Tại sao mình chưa bao giờ đến Mù Căng Chải cho tới tận bây giờ ?"
        Sáng mồng 2-9, ngồi cafe tại khách sạn Mường Lò cùng với gia đình anh Sơn - Hạnh làm cùng CTX với anh Tiến từ Hà Nội lên, nghỉ lại một đêm để hôm sau sẽ tiếp tục hành trình Nghĩa Lộ - Mù Căng Chải. Tối hôm 31-8 anh Sơn đã điện thoại hỏi anh Tiến xem nhà mình có về Nghĩa Lộ dịp lễ này không thì đi cùng cho vui. Lúc ấy nhà mình lại có chương trình ở lại Hà Nội vì đón bác Nga và 2 con từ Sài Gòn ra tối 30-8, hôm sau ở nhà làm cơm mời bác. Tôm Ốc cũng phải đến trường 3-9 tổng duyệt khai giảng nên không về dịp 2-9 năm nay. Sáng 1-9, chẳng hiểu sao cảm giác thời gian cứ thừa thãi, mình hỏi "hay về Nghĩa Lộ chơi đi, chiều mai về ?', ai ngờ anh Tiến đồng ý luôn. Phone anh Sơn, cả nhà anh ấy nghĩ nhà mình không về nên đã lên đường từ sáng sớm, thế là hẹn gặp nhau ở Nghĩa Lộ. Tối, cả nhà anh Sơn đến chơi, lần đầu tiên mình gặp anh Sơn và Hạnh, phải nói là một gia đình có tinh thần đi phượt rất đồng đội. Con trai lớp 8 cũng mê chụp ảnh, con gái thì xinh ơi là xinh, chịu khó điệu đà làm dáng chụp ảnh ghê lắm ! Hạnh cứ xuýt xoa, khách sạn ở đây rẻ quá, 250.000/ đêm, mà phòng ok lắm. Mình nghĩ, gì ở đây cũng rẻ, nhất là đi chợ, ngon và lành nữa.